Mộ Lãng Thanh thở hổn hển mà ôm cái ván giặt bằng gỗ lê kia, gõ cửa, sau khi nhận được hồi âm mới đi vào.
Đường nhìn của Cố Trường Huyền dừng trên cái ván giặt, một lúc lâu sau hỏi: "Ngươi lấy cái ván đó làm gì?"
"Đương nhiên là tẩy đuôi cho ngươi rồi." Mộ Lãng Thanh nhe răng.
Cố Trường Huyền ghét bỏ nhìn cái ván giặt, nói không hề khách khí: "Ném đi, dùng tay của ngươi."
Mộ Lãng Thanh đang kiểm tra nhiệt độ nước, nghe nói thế liền dừng lại: "Ngươi chắc chứ?"
Cố Trường Huyền: "Tất nhiên."
Mộ Lãng Thanh cười nghiền ngẫm: "Trực tiếp dùng tay, đủ sắc tình a."
Cố Trường Huyền trầm mặt, hung ác nói: "Ta vẫn còn tức giận, đừng cợt nhả với ta."
"Ân, không dám." Mộ Lãng Thanh không chút thành ý mà phối hợp: "Lúc ngươi giận thật là đáng sợ a."
Cố Trường Huyền mặt tối sầm lại, không nói lời nào.
Khi đám lông trắng lướt qua đầu ngón tay, mang đến một trận ngứa ngáy, Mộ Lãng Thanh cong mắt, không nhịn được cười: "Thật mềm mại."
... Kiểu mô tả này truyền vào tai Cố Trường Huyền biến thành chế giễu. Khuôn mặt của Cố Trường Huyền co quắp, nói rõ với người kia rằng hắn không thích nghe từ đó.
Mộ Lãng Thanh không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: "Cứng nhắc."
Cố Trường Huyền rất khiêm tốn từ chối trả lời.
Bởi vì bộ lông trên tay có cảm giác rất tốt, Mộ Lãng Thanh không kìm được một lúc, không kiêng kị chà đạp một phen.
Lớp lông tơ trắng sau một hồi hưởng thụ biến thành màu hồng nhạt.
"Mộ Lãng Thanh." Cố Trường Huyền cau có, rũ mắt xuống nhìn.
Mộ Lãng Thanh dũng cảm đón nhận ánh mắt của người nào đó.
Bốn mắt chạm nhau, Cố Trường Huyền giật giật khóe miệng, dời tầm mắt đi, nhìn thùng nước tắm, thái dương nổi gân xanh: "Thay nước."
Mộ Lãng Thanh rất thành thục mà dỗ người: "Đừng quan tâm đến những chi tiết này."
Cố Trường Huyền nhìn hắn.
Mộ Lãng Thanh không thể không dừng việc rắc hoa lung tung, thức thời nói: "Lần sau nhất định chú ý."
Cố Trường Huyền lạnh lùng nói: "Không có lần sau."
"Đoán xem tại sao ta lại muốn rải hoa?" Mộ Lãng Thanh dùng ngón tay gõ nhẹ vào mép thùng, cảm thấy sung sướng tột độ.
Cố Trường Huyền: "Không biết."
Mộ Lãng Thanh bất đắc dĩ thở dài: "Chủ yếu là do thân thể người nào đó chua quá, cho nên ta dùng cánh hoa che lại."
Cố Trường Huyền giả vờ không hiểu.
Mộ Lãng Thanh nhìn vào mắt người, nói đùa: "Lòng dạ hẹp hòi, cái gì là giấm chua ngươi đều ăn."
Cố Trường Huyền giả bộ bình tĩnh, xem xét cũng không biết đang nói về ai, tuyệt đối không thừa nhận đang nói về mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐAM] BÁI NHẤT BÁI VỊ CỐ CÔNG TỬ ĐOAN TRANG
قصص عامةTác giả: Bát Thiên Sở Kiều Thể loại: Linh dị thần quái, tình hữu độc chung, điềm văn 1, 1x1, chủ thụ, HE 2, Cao lãnh muộn tao kỳ thực một chút không đoan chính công VS nhiệt tình buông thả tình cờ nhuyễn vô cùng thụ 3, Bối cảnh thoải mái, không ngượ...