Rất nhiều năm sau này mỗi khi nhớ lại, Chung Thần Lạc vẫn phải cảm thán ngày mình come out với gia đình quả thực vẫn còn bình yên chán so với tưởng tượng. Những lúc ấy, Phác Chí Thành nghe được cậu nói vậy mười lần thì cả mười lần đều chỉ có thể xanh mặt xua tay, sau đó tiến đến ôm cậu thật chặt, thủ thỉ rằng nào đâu có bình lặng cơ chứ, lần cậu công khai mối quan hệ với Chí Thành vẫn luôn làm hắn sợ phát khiếp.
Quả thực, đây không phải là một nỗi sợ không có cơ sở.
Năm ấy cùng nhau đi đến quyết định công khai tính hướng đã là một chuyện, đến lúc thực hiện lại là một thử thách khác. Phác Chí Thành vẫn nhớ như in buổi tối cái ngày mà Chung Thần Lạc đưa hắn về ra mắt gia đình cậu lần đầu tiên. Hắn thừa nhận mình có trí nhớ không quá tốt, nhưng những sự kiện đã xảy ra hôm đó hắn vẫn luôn tạc lòng tạc dạ, thậm chí đôi khi gặp phải ác mộng cũng có thể thấy mình quay lại đêm ngày ấy, ăn một bữa cơm thập phần gượng gạo với cha mẹ của Thần Lạc, nhìn mẹ cậu khóc nấc lên khi nghe con trai come out, và cả sự phản đối quyết liệt từ phía ba Chung nữa.
Phác Chí Thành lúc ấy mới thực sự phát hiện, thì ra thế giới của mình và Bánh Nếp Sữa mà hắn luôn nâng niu không chỉ khác nhau bình thường, mà hoàn toàn là hai cực trái ngược. Ngay trong đêm hôm ấy, không chỉ mẹ Chung mà đến chính Thần Lạc cũng khóc, cố gắng kiên cường cả một tối, đến lúc hắn quỳ gối xuống xin ba Chung, nước mắt của cậu liền không thể kiềm nổi mà bật ra. Và trân quý của hắn đã rơi lệ như thế, những sự việc phía sau đối với Phác Chí Thành chỉ như thước phim cũ được quay bằng loại máy ảnh cổ đã bị nhoè cả ống kính. Trong đầu hắn chỉ nhớ được cảm giác hoảng hốt khi thấy cậu khóc nấc lên từng đợt, liền cái gì cũng quên mất mà vội chạy đến chỗ cậu nói xin lỗi, dỗ dành cậu, còn nói do hắn không tốt, không thể khiến ba mẹ Chung tin tưởng, cuối cùng không biết còn nói đến cái gì, chỉ nhớ đến cuối cùng trong phòng khách ngoài tiếng nức nở thỉnh thoảng vang lên giữa những câu đứt đoạn thì tuyệt nhiên không còn âm thanh nào khác.
Sau hôm ấy mọi chuyện thậm chí còn tệ hơn, ba Chung dường như rất giận, thậm chí còn quản cậu chặt hơn trước. Ngoài buổi sáng đi làm đúng giờ ra, gần như đều đặn mỗi hai tiếng trôi qua Thần Lạc đều sẽ nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, tra hỏi cậu đang làm gì, còn có cả cánh cáo cậu không được phép qua lại với Phác Chí Thành nữa.
Nói thì là như vậy, nhưng tuổi trẻ thường hay thích sự mạo hiểm, Chung Thần Lạc dù bị người lớn trong nhà day tận trán nhắc nhở vẫn quyết không vâng lời mà lén lén lút lút đi gặp Chí Thành mỗi giờ nghỉ trưa, cậu thậm chí còn canh giờ ba Chung gọi đến mà chạy đến sảnh công ty, đứng giữa một không gian mà nghe từ gần ra xa cũng chỉ thấy rõ nhất tiếng của những đồng nghiệp mẫn cán đang hết sức tâm huyết mà bàn bạc chuyện công việc, lúc này Chung Mèo Nhỏ mới lần tới túi quần lôi ra điện thoại, sau đó rất cao hứng mà trả lời ba Chung.
Cách này thực chất khá ổn, chỉ trừ việc đôi khi hai người đang nói chuyện hay đang ôm nhau, đúng vào lúc hắn vẫn còn thủ thỉ với Bánh Nếp Nhỏ về viễn cảnh tương lai đầy nắng với căn penthouse xinh xinh ở trung tâm thành phố, với một căn hộ đầy đủ tiện nghi và một chú mèo ngoan ngoãn, với một mái ấm nhỏ cùng với hai trái tim vàng sẽ tuyệt vời ra sao thì sẽ bị tiếng nhạc của một bài hát thiếu nhi cắt ngang, sau đó là người phút trước vừa ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn bật dậy ôm điện thoại chạy vụt ra ngoài, quả nhiên sự ngắt quãng chính là thủ phạm giết chết tình cảnh!
BẠN ĐANG ĐỌC
SungChen| Bánh Nếp Sữa của Park đại gia [ Author mất acc cũ ]
Fanfictionchào mọi người, mình là vitamin (@urembe) đây ạ. hiện tại account @urembe của mình không còn vào được nữa. vậy nên từ giờ các chương fic cũ cùng với các chương mới mình xin phép update lại hết ở acc này ạ. mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ...