Cũng như rất nhiều việc khác, tôi lo một cách quá đáng cho quyển sách tôi đang viết. Tôi lo cho cuộc sống vì nó có quá nhiều, quá nhiều thứ có thể đi sai dù chỉ trong khoảnh khắc, cho nên quyển sách về cuộc sống cũng có khác gì đâu.
Tôi nghèo, tôi biết. Tủ lạnh đầy muối biển hồng Hy Lạp và vài chục chai sốt salad xách tay Mỹ nhưng không có đồ ăn. Nhà khu trung tâm mặt phố đi bộ ba bước ra đến Bờ Hồ, nhưng chỉ có độc một cái đệm mỏng dán xuống sàn nhà, không có đồ đạc nhưng có vài con chó mèo size bỏ túi thuần chủng. Tôi dùng iPhone vừa ra tháng trước để kiểm tra tài khoản online có khoảng mười hai nghìn đồng ở trong.
Càng về sau, cái sự trớ trêu càng lớn lên. Tôi không phải là một blogger thị trường, nên mãi mãi tôi làm theo kiểu được ăn cả ngã về không. Tôi không cho phép mình nhận bất kì một cái hợp đồng nào vì tiền, vì tôi biết ở hoàn cảnh của tôi, nếu tôi đã làm lần thứ nhất thì tôi sẽ có lần thứ hai, và tôi không phải loại người bán rẻ bản thân. Tôi chỉ nhận những thứ tôi thật sự thích, và những nhãn hàng thị trường thì không dám thuê một đứa con gái vết cắt đầy mình và chỉ suốt ngày kể khổ, nó gây tranh cãi quá, nên đồng tiền ít ỏi tôi nhận được từ những nhà thiết kế thời trang thật sự chất, tôi lại đổ vào làm hình ảnh. Bao nhiêu năm liền làm blog, chưa bao giờ tôi mặc cùng một bộ quần áo, chụp cùng một địa điểm, cùng một concept, và tuổi thọ của nghề vốn đã bạc, tôi không hiểu tôi lay lắt được đến đâu.
Cũng như cách mà một ngày tôi nhận ra tôi chán ghét cuộc sống của tôi nhiều thế nào, một ngày đẹp trời tôi nhận ra tôi sẽ ghét quyển sách về cuộc sống của tôi nhiều lắm lắm lắm. Cuộc sống cũng ghét tôi, nên cuốn sách của cuộc sống cung ghét tôi thôi... Rồi ánh mắt mọi người nhìn tôi (hoặc nhìn nhau sau lúc nhìn tôi) bình thường đã thật là chán nản, bây giờ sẽ còn nản và day dứt hơn nhiều. Rồi thì có khi nào sách của tôi sẽ lại là một quyển sách khác cho các chị em gái, chả liên quan đến những mục tiêu cao cả nào đấy, nói chung là tất cả các thứ chán từ trước đến nay giờ sẽ được cộng lại và nhân lên theo số lượng in của quyển sách.
Được khoảng một phần ba quyển tôi đã chắc chắn rằng cuốn sách này sẽ là một trò cười.
Được hai phần ba quyển tôi cười thật, khi tôi nhận ra tôi lo lắng quá nhiều về việc mọi chuyện sẽ ra sao khi tôi viết xong. Tôi cười vãi linh hồn luôn khi nhận ra cuộc sống của tôi không di không dịch một chút nào, tốt hơn hay xấu hơn, đơn giản là Không Có Gì xảy ra cả, và tôi đang lo về một cái kết có khi còn chẳng xảy ra.
*
Tết 2016 là Tết đầu tiên tôi ở Việt Nam một mình kể từ khi đi du học. Tôi hay giả vờ như là mình không để ý đến nó cũng như tất cả các dịp lễ tết khác, phớt lờ cả thế giới, và không bao giờ mảy may nghĩ đến chuyện tôi chỉ có một mình. Nhưng sự thật là tôi quan tâm bỏ mẹ, tôi sốt ruột muốn chết, và tôi muốn chết.
Cứ Tết đến xuân sang là tôi lại phải bay đi tránh rét, mỗi năm một nước, mỗi ngày bôi ra một niềm vui mới để tự nói điêu với bản thân rằng tôi ổn. Ừ tao đang chơi vui lắm, bên này thời tiết ô kê cực, gặp được nhiều bạn mới, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi tôi cũng tin vào điều đó thật. Hàn Quốc, Ấn Độ, Thái Lan, Tây Tạng, Philipines, tôi đi băng băng, điện thoại luôn để chế độ máy bay, để khi tôi trở về nhà thì đã là những ngày bình thường với những lo âu bình thường rồi.
Nơi tôi hay đến nhất cho những dịp lễ tết lại là Las Vegas, nơi mà ai cũng có vẻ có chuyện gì đó để giấu giếm, nên không ai đặt câu hỏi tại sao bao giờ. Nơi mà không có cửa sổ, không có ngày và không có đêm, nhiệt độ hoàn hảo không nóng không lạnh, nhưng cuộc vui là miên man vĩnh cửu. Tôi chẳng bao giờ đủ tuổi hai mươi mốt, vẫn trốn đi xem show thoát y, giật máy xèng tìm ba con 7 hàng đêm. Không ăn, không ngủ, thật sự ở Vegas, bạn không bao giờ biết được nó là ba tiếng, ba ngày, hay ba tuần đã trôi qua rồi, nó là một nơi đi trốn quá hoàn hảo. Thẻ cứ thế quẹt, tôi cứ thế vui, lúc quay về cũng có cái để chia sẻ với bạn bè là Tết năm nay tốn kém quá nhỉ.
Thế mà, không hiểu tôi nghĩ thế nào, Tết 2016 tôi lại đi thẳng về Việt Nam.
Bây giờ mà ngồi nghĩ lại xem vì sao lúc ấy lại làm thế thì tôi không nhớ ra được, có lẽ đơn giản là vì tôi chẳng nghĩ gì cả, cứ đi là đi thôi. Có lẽ tôi cảm thấy là đã đến lúc rồi, tới lúc phải quay về và đối mặt với nỗi sợ, tôi hai mươi mốt rồi mà. Vả lại, hồi xưa tôi không sống ở Việt Nam thì bảo đi còn được, giờ nhà ở đây, đời ở đây, thậm chí còn không rời nhà vài tháng liền, thì làm sao có lí do để ra đi vào tháng mười hai?
Nhưng cái sự hèn nhát trong tôi chiến thắng, nó làm cho tôi tưởng, tôi sợ rằng tôi không sống qua nổi bảy ngày, thậm chí là qua được đêm giao thừa, nên đêm 28 Tết vừa về đến Hà Nội, thậm chí ngồi trong nhà chưa được năm phút, tôi dùng hết số tiền trong quỹ Tết thường niên mua đủ cần, ke, kẹo, đá, nấm, cho tôi và các bạn bay. Tôi quyết định đánh ngất bản thân hết tuần để tôi không phải nhìn vào mặt đứa thua cuộc trong gương, bắt nó đánh răng mỗi sáng.
Tôi viết lịch chơi đồ kín đặc, để lúc vừa qua cơn này tôi sẽ đến cơn khác ngay. Tết 2016, tất cả chỉ là một cái bóng mờ. Ý thức của tôi biến mất dần với những cuộc vui, giống như cơn bão, tôi chỉ vừa nhìn thấy điểm đầu thì kết thúc đen ngòm đã đến.
Nhưng trớ trêu thật, hết cuộc vui này đến cuộc vui khác mà tôi vẫn mòn mỏi không hiểu niềm vui ở đâu.
Tếu gọi cho tôi, nó bảo em lấy được đồ chơi rồi, em mang qua cho chị nhé. Đêm giao thừa, tôi ngồi trong căn nhà chưa đến 20 mét vuông của mình, cảm thấy một sự bất lực trống trải đến vô tận. Từng tiếng nhát chổi quét dọn nhà cuối năm, từng tiếng chào người dân đầu bữa cuối năm, nó làm tôi thắt lại, xào xáo một thứ không biết gọi tên thế nào ở trong lòng. Tếu đẩy cửa vào lúc đúng năm giờ chiều, thở ra câu đầu tiên là: "Năm mới năm me nhà em chẳng có ai chị ạ."
Nói xong, nó biết ngay là nó vừa lỡ mồm khi phòng tôi tối đen, nó ngẩn ngơ nhìn tôi bằng cái ánh sáng mập mờ của màn hình laptop, nó cười lớn xong thở dài, ngồi xuống cái nệm, thứ đồ đạc duy nhất tôi có trong nhà, bọc ga giường đen và chi chít lỗ thuốc cháy.
Nó lại cười trừ, tôi cười căng thẳng đáp lại, nó hỏi: "Làm một tí đá không chị?"
Đêm 29 thế, không cầu kì phức tạp, tôi, nó và tiếng bọc bọc bọc của cóng đá, xem Táo quân với nhau. Táo quân năm 2016 hơi nhạt. Chơi chất kích thích chỉ là vay mượn mà thôi. Lấy niềm vui sau này đặt vào một đêm ngay bây giờ. Chúng tôi chơi, vì chúng tôi không có ngày mai. Chúng tôi chơi, vì chúng tôi chỉ cần ở với nhau một đêm duy nhất. Chúng tôi quá biết, nó chẳng là gì ngoài vài tiếng ôm nhau, nhưng thật sự, khi bạn nghèo kiết xác tình thương, thì ấm lòng một chút thôi cũng là quá đủ. Nó sai lắm, nó sai một cách hoàn hảo, vì nó là một sự thống nhất trong tâm trí của những con người mất trí. Chúng tôi sai, chúng tôi hối, nhưng cho chúng tôi một đêm nữa thôi, một đêm qua năm mới, lại một năm nữa, lại là một ngày mai trời sáng lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Error 404 | Plaaastic | Full
Non-FictionCó một thứ mọi người rất hay hiểu nhầm về tôi : đấy là việc tôi ghét cuộc sống. Tôi ghét cuộc sống của tôi, đúng, nhưng tôi không ghét cuộc đời này, trái đất này, vũ trụ này. Tôi không có một niềm tin nào vào ngày mai của mình, nhưng tôi luôn tràn đ...