Editor: Quỳnh Cửu
Bố mẹ Phương cũng chú ý tới tình huống bên này, cho dù không biết vì sao Mục Căng khóc nhưng họ cũng không hỏi, chừa khôn gian lại cho Mục Căng với Phương Mạc Hoài.
Không lâu sau Mục Căng ngừng khóc, cô cười cười, vành mắt hãy còn đỏ, "Không sao đâu."
Phương Mạc Hoài cười xoa đầu cô.
Mẹ Phương thấy Mục Căng không khóc nữa, cười rút hai cái lì xì ra, "Cho con này, đây là của chú nhé, còn cái này là của dì, nhớ giữ kĩ nhé."
Hai cái lì xì siêu dày, chắc khoảng đâu đấy một vạn.
"Dì ơi, con không nhận đâu." Mục Căng xua xua tay.
Cái này thì cô không nhận được, tự dưng tới nhà người ta ăn tết đã chẳng được lễ phép rồi, lại còn nhận tiền lì xì của người ta nữa, vậy...
"Được rồi, nhận đi, chỉ có chút tấm lòng thôi, tiền lì xì của con không liên quan gì tới Phương Mạc Hoài thối cả, đây là chú dì thích con, coi con như con gái trong nhà, đương nhiên là có cái thân phận khác thì càng ok hơn." Mẹ Phương cười, thân phận khác thì đương nhiên là con dâu chứ gì nữa.
Mẹ Phương thực sự rất thích Mục Căng, vì vừa xinh này, giọng hay này, biết nấu cơm lại còn hiền nữa, thích nói cười không hướng nội lắm, tuy không xuất thân quyền quý nhưng khí chất không tồi, rất hợp rơ với bà.
"Ngoan nào, cho em thì em cứ nhận đi." Phương Mạc Hoài thay Mục Căng nhận rồi nhét vào trong lòng cô.
Mục Căng nhanh tay đẩy anh ra, "Không được."
"Chậc!" Anh trừng cô, nhét tiền lì xì vào ngực cô.
"Ơ mẹ, của con đâu?" Phương Mạc Hoài chìa tay đòi lì xì.
Mẹ Phương vỗ 'bộp' một cái lên tay anh, "Con còn đòi lì xì được cơ à?"
"Không cho!" Mẹ Phương quay đầu tiếp tục xem TV.
"Ơ, sao lại phân biết đối xử thế nhờ?"
"Con là con gái đi rồi nói chuyện tiếp." Mẹ Phương không buồn để ý anh.
"Mục Mục này, con không biết đâu, hồi đấy dì đi siêu âm, bác sĩ nào cũng nói là con gái rồi, gì con vui thiếu điều nhảy cẫng lên thôi, ai ngờ đâu lại đẻ ra thằng cu, dì tức điên người được, eo con gái ruột của dì..." Bà kéo tay Mục Căng kể chuyện.
Mục Căng cười.
Phương Mạc Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, vui lại rồi.
Anh nâng trán, "Mọi người xem TV đi, con đi ngủ!"
Mục Căng với mẹ Phương đang thì thầm gì đấy, còn cười vui hơn.
Không lâu sau Mục Căng cũng chuẩn bị lên lầu ngủ, khuya lắm rồi.
Cô là người cuối cùng về phòng, phải tắt hết đèn phòng khách rồi mới lên, vừa lên tầng là có đèn sáng lên, vì đèn đấy là cảm ứng âm thanh, khẽ gõ tường một cái là đèn sáng, giẫm chân không có ích gì vì sàn nhà trải thảm.
Cô vừa đi tới cửa, ánh sáng cũng tắt dần đi, gần như không khác gì với không có đèn, cô vừa định mở cửa ra thì bị người ta bụm miệng từ phía sau lưng, sau đấy vòng tay ôm cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Nơi Anh Là Chốn Em Về - Phương Tiêu
General Fiction🎍 Tác giả: Phương Tiêu 🎍 Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành 🎍 Độ dài: 61 chương 🎍 Đề cử: Chanel@PHC --- Nguồn bìa: @chillill