Chương 54

384 51 0
                                    




Khổng Tiếu Ngâm cong mắt cười, cúi người đón lấy đứa bé nhào vào lòng mình, bế lấy đứa nhỏ trên tay, cưng chiều hôn lên má bầu bĩnh kia, vuốt lại mái tóc loạn, dịu dàng lên tiếng:

"Nguyên Nguyên tan học rồi!"

"Con nhớ mama lắm luôn, lúc nãy bảo Tiền baba chạy thật nhanh để gặp mama!!"

Nguyên Nguyên ở trên tay Khổng Tiếu Ngâm, gương mặt trẻ con phi thường đáng yêu, khi cười lên đôi mắt cong lên nhìn rất giống với nàng, chính là một phiên bản thu nhỏ của nàng.

Khổng Tiếu Ngâm nghe Nguyên Nguyên nhắc đến Tiền Bội Đình, ánh mắt liền đưa tới nhìn đến thân ảnh thấp thoáng của cô đang đi về phía hai người, trên mặt vẫn giữ ý cười nhìn cô.

"Aiya Nguyên Nguyên~ con chạy nhanh quá đó, baba không đuổi kịp con luôn rồi~"

Tiền Bội Đình đi đến bên cạnh hai mẹ con Khổng Tiếu Ngâm, xoa xoa cái đầu nhỏ của Nguyên Nguyên, giọng điệu pha chút hờn dỗi, khiến Khổng Tiếu Ngâm và Nguyên Nguyên nghe được mà cùng nhau bật cười.

Và như thế hình ảnh một nhà ba người cười nói vui vẻ đập vào mắt Tôn Nhuế, hơn nữa còn đánh thật mạnh vào tim cô, khiến Tôn Nhuế sững sờ một chỗ, cảm nhận niềm hạnh phúc của bọn họ, sự vui vẻ mà ba năm trước Tôn Nhuế đã từng có. Nhưng vào lúc này, bản thân chẳng khác nào kẻ dư thừa trong bức tranh gia đình hạnh phúc kia.

Chị ấy có gia đình rồi!

Vậy gia đình của Khổng Tiếu Ngâm mà Từ Tử Hiên nói với cô, chính là Tiền Bội Đình và đứa con gái kia sao?

Vậy là Khổng Tiếu Ngâm hoàn toàn gạt cô ra khỏi cuộc sống của nàng, một lần nữa lựa chọn Tiền Bội Đình thay vì cho cô một cơ hội để giải thích?

Tôn Nhuế lúc này ngập tràn thống khổ, từng cơn gió thổi qua khiến tâm cô càng lúc càng lạnh, trong đầu bất giác cũng nhớ đến lời nói của Khổng Tiếu Ngâm ba năm trước khi mà Tiền Bội Đình vừa quay trở về.

"Tiền Bội Đình ít nhất còn biết trân trọng người yêu cô ấy, chứ không phải kẻ máu lạnh vô tình như cô! Tôn Nhuế, tôi nói cho cô biết, cô đánh mất Khổng Tiêu Âm, cả đời này đừng mong có người yêu cô thật lòng nữa!!"

Nhớ đến lời nói đêm ấy, lại nhớ đến đoạn tình cảm hai người đã trải qua, nhớ đến những khoảng khắc, khoảng thời gian hai người đã từng rất vui vẻ... Tôn Nhuế tự hỏi, Khổng Tiếu Ngâm lúc ấy có từng yêu cô hay không?

Nhưng rồi cô lại tự mắng mình ngu ngốc. Nếu nàng không yêu cô, vậy thì việc gì phải đau đớn, khổ sở lựa chọn rời khỏi cô khi bị cô tổn thương cơ chứ?

Chỉ là Khổng Tiếu Ngâm yêu cô, nhưng đó chỉ là đã từng mà thôi. Người mà nàng hiện tại lựa chọn, chính là người đang bên cạnh nàng, là người được nàng mỉm cười khi nhìn thấy, là nụ cười mà kể từ khi gặp lại Tôn Nhuế... chưa từng xuất hiện.

Tiền Bội Đinh liếc mắt về phía Tôn Nhuế từ đầu đến cuối vẫn lặng người đứng một chỗ, ánh mắt chưa từng rời khỏi Khổng Tiếu Ngâm, bên trong ấy chính là thương nhớ, xót xa, đầy hoài niệm, bên trong ấy không những hiện lên hình ảnh Khổng Tiếu Ngâm của hiện tại, mà còn có Khổng Tiếu Ngâm của quá khứ, người từng yêu Tôn Nhuế đến tâm cạn phế liệt. Tiền Bội Đình thở dài trong lòng, không nghĩ bọn họ nhanh như thế đã gặp lại nhau.

[TamTiếu] [SNH48]- Vợ tôi là Khổng Tiếu Ngâm!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ