Chương 32

496 63 4
                                    

Khổng Tiếu Ngâm sau khi ăn xong, đợi Tôn Nhuế cả buổi trời mới nhìn thấy cô quay lại. Ngay khi cô ngồi vào bàn, nàng liền lên tiếng phàn nàn:

"Đi vệ sinh tận tầng 1 sao? Lại lâu như vậy?"

Tôn Nhuế từ lúc nhìn thấy Lưu Khả Hân tâm tình đã rối loạn, cô thẩn thờ ngồi xuống bên cạnh Khổng Tiếu Ngâm, lại không để ý đến câu nói của nàng.

Khổng Tiếu Ngâm không thấy Tôn Nhuế đáp lời mình, nàng nhíu mày quay sang muốn mắng cô, nhưng sau đó lại thấy sắc mặt không được tốt của Tôn Nhuế, nàng lập tức lo sợ cô không khỏe, liền khẽ lay người gọi cô:

"Tôn Nhuế!! Sao vậy??"

"Hả??"

Bị tiếng gọi Khổng Tiếu Ngâm làm cho bừng tỉnh, Tôn Nhuế ngơ ngác nhìn sang Khổng Tiếu Ngâm đang nhìn cô lo lắng.

"Em sao vậy?? Không khỏe chỗ nào sao?"

"Em không sao, chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi!" Tôn Nhuế khẽ cười trấn an Khổng Tiếu Ngâm. Nhìn gương mặt hoang mang lo lắng của nàng khiến cô có chút tự trách. Đã nói không nhớ đến nữa, nhưng vẫn khiến nàng lo lắng. Nắm lấy tay nàng khẽ siết, cố nặn ra nụ cười vui vẻ nhất: "Chị ăn xong chưa? Chúng ta về thôi, cả ngày đã đi nhiều lắm rồi, nên về nghỉ ngơi thôi."

Khổng Tiếu Ngâm quan sát nhìn Tôn Nhuế, chắc chắn rằng cô không sao mới an tâm, gật đầu: "Chị ăn xong rồi, về thôi."

Ngay sau đó Tôn Nhuế lập tức đi thanh toán và đưa Khổng Tiếu Ngâm quay về khách sạn. Cả một đoạn đường cô chưa từng buông tay nàng ra, bởi vì trong lòng Tôn Nhuế bất chợt có một nỗi sợ vô hình. Dù nó không lớn, nhưng vẫn khiến cô bất an. Chỉ khi nắm lấy tay Khổng Tiếu Ngâm, cảm nhận hơi ấm chân thật của nàng, Tôn Nhuế mới không còn hoang mang nữa, có thể an tâm vì nàng vẫn bên cạnh cô.

Khổng Tiếu Ngâm không biết lúc Tôn Nhuế rời đi đã xảy ra chuyện gì, mặc dù cô đã nói không sao, nhưng hành động lại trái ngược lại.

Giống như nàng đi bên cạnh cô, Tôn Nhuế lại sợ giống như nàng sẽ bỏ chạy mà siết chặt tay nàng, đôi khi dùng lực khá lớn khiến tay nàng hơi đau. Ngồi ở trên xe, rõ ràng là nàng vẫn ngồi bên cạnh cô, một tay vẫn bị cô nắm nhưng Tôn Nhuế lại giống như sợ nàng đột nhiên biến mất, ánh mắt lâu lâu lại nhìn sang nàng, mà không phải là ánh mắt ấm áp thường ngày, mà nó là ánh mắt của sự run sợ.

Khổng Tiếu Ngâm thật muốn biết cô đã gặp chuyện gì, nhưng dường như Tôn Nhuế không muốn nhắc đến nó, nên nàng cũng không hỏi đến. Nếu thật sự cô muốn nói cho nàng nghe, Khổng Tiếu Ngâm vẫn có thể chờ đợi.

Chỉ là sự chờ đợi đó của nàng, không có kết quả.

.

.

.

Trong lúc đợi Khổng Tiếu Ngâm ở trong phòng tắm, Tôn Nhuế ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào món quà trên tay mình.

Món quà này là thứ cô muốn tặng cho nàng, là thứ giúp cô biểu đạt lòng mình với nàng. Cô muốn nàng biết, người mà cô muốn bên cạnh cả quãng đời còn lại chính là nàng, là Khổng Tiếu Ngâm. Không phải một ai khác.

[TamTiếu] [SNH48]- Vợ tôi là Khổng Tiếu Ngâm!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ