Chương 25

583 70 2
                                    



Hứa Giai Kỳ đi đến phòng bệnh của Dụ Ngôn để kiểm tra tình hình, ánh mắt bất chợt dao động khi nhìn thấy thân ảnh đứng trước cửa phòng bệnh. Đưa tay nâng gọng kính, chầm chậm bước về phía nàng.

"Sao không vào bên trong?"

Khổng Tuyết Nhi giật mình bởi giọng nói bất chợt của Hứa Giai Kỳ. Nàng đưa ánh mắt buồn bã nhìn sang cô, lại nhìn vào bên trong căn phòng kia. Vẫn là một Đới Manh luôn túc trực bên cạnh Dụ Ngôn từng giây từng phút.

"Nhiều năm trước, chính chúng ta là người ngưỡng mộ, ganh tị với tình yêu của họ. Nhiều năm sau, chúng ta vẫn là người vì tình yêu của họ mà thương cảm." Đôi mắt Khổng Tuyết Nhi dần xuất hiện lệ quang, nàng vẫn không thể chấp nhận người từng kề vai sát cánh bên cạnh mình sắp rời xa mình.

"Ngày trước, Dụ Ngôn lúc nào cũng hỏi em Đới Manh hiện giờ thế nào. Có phải chị ấy đang hạnh phúc? Có phải chị ấy hiện tại đã có một người khác thay em ấy chăm sóc? Liệu rằng chị ấy còn nhớ đến em ấy hay không? Gia đình em ấy bởi vì không muốn em ấy vì chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến tương lai mà ép buộc em ấy rời xa Đới Manh. Suốt nhiều năm dài, Dụ Ngôn chưa từng quên đi Đới Manh, ngay cả khi em ấy bị tai nạn, người em ấy gọi tên vẫn chỉ có Đới Manh. Hứa Giai Kỳ, chị nói xem... bọn họ rốt cuộc đã làm gì sai mà phải chịu tình cảnh này chứ?"

Khổng Tuyết Nhi lạc đi trong tiếng nấc, lại phải nhờ vào bờ vai của Hứa Giai Kỳ mà nương tựa.

Dụ Ngôn là người em thân thiết nhất của nàng. Hiện tại em ấy như thế này, người làm bạn, làm chị này như nàng ngoài khóc lóc buồn bã thì chẳng thể làm gì cả.

Hứa Giai Kỳ ôm lấy Khổng Tuyết Nhi trong lòng, ánh mắt đau xót nhìn vào bên trong. Không chỉ riêng người trong, ngay cả bọn họ, hay là người qua đường nhìn thấy hình ảnh này mấy ai không đau lòng?

Bản thân Hứa Giai Kỳ cùng Khổng Tuyết Nhi là hai người nhìn thấy rõ nhất quá trình Đới Manh và Dụ Ngôn đau khổ thế nào khi phải buông tay người mình yêu. Người ở lại đau, người ra đi càng không vui vẻ.

Rõ ràng là một mối nhân duyên tốt, nhưng thiên mệnh lại bắt ép chia đôi.

Quả là trêu người.

Tôn Nhuế vừa đến bệnh viện, cô nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đứng trước cửa phòng bệnh của Dụ Ngôn, còn ôm Khổng Tuyết Nhi đang khóc lóc ở trong lòng, trong lòng cũng nặng nề không kém. Tuy rằng không muốn phá hỏng phút giây ấy, nhưng cô còn chuyện quan trọng cần phải nói, liền chậm rãi đi đến.

"Kiki!"

Hứa Giai Kỳ nhìn qua Tôn Nhuế vừa xuất hiện, liền vội vã buông Khổng Tuyết Nhi ra. Mà nàng bị người khác nhìn thấy hình ảnh vừa rồi, cũng xấu hổ quay đi, mau chóng lau đi nước mắt.

"Tôn Nhuế, có chuyện gì sao?"

Hứa Giai Kỳ quay sang Tôn Nhuế hỏi, lúc này cô nhìn thấy phía sau Tôn Nhuế còn một người khác nữa.

"Có chuyện quan trọng, vào trong rồi nói."

Hứa Giai Kỳ gật đầu, cùng Khổng Tuyết Nhi, Tôn Nhuế và người đi cùng cô ấy đi vào phòng bệnh của Dụ Ngôn.

[TamTiếu] [SNH48]- Vợ tôi là Khổng Tiếu Ngâm!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ