Giám Hộ V

524 79 22
                                    

"...những vết thương lòng người mang..

...hãy để tôi cùng gánh vác..

.. để người bớt đi sầu lo.."

Jeon Soyeon dùng trọn những ngày phép có thể dùng để chuyên tâm ở nhà canh chừng Yuqi, gọi là canh chừng vì con bé từ khi trở về từ nơi đó vẫn chưa thể ngủ một giấc trọn vẹn, nó thường hay giật mình thức giấc rồi la toáng lên sợ hãi, Soyeon như lửa đốt ôm một cỗ thân thể cựa quậy kịch liệt trong lòng, nó vung tay đánh rồi đẩy cô ra, tới khi nào cả người ướt đẫm mồ hôi thấm mệt mới dừng lại.

Hai hơi thở hồng hộc va vào nhau, cô đưa ánh mắt đau đớn lướt dọc gương mặt nhăn nhó không chút thoải mái kia, nó đang sợ, rất sợ, nhưng nó sợ gì thì tới lúc này cô vẫn chưa thể tìm ra được. Rốt cuộc gã đàn ông kia đã làm gì khiến nó ra nông nỗi này.

Song Yuqi nước mắt còn vương nơi khoé mắt, tiếp tục lả người thiếp đi. Jeon Soyeon nghiến răng nghiến lợi, mẹ kiếp, cô thề phải làm cho ra nhẽ.

"Ông nói vẫn còn xem xét là thế nào?! Đã 2 tuần trôi qua rồi?!"

"..."

"Nếu chuyện này không giải quyết triệt để tôi không ngại tới đó hỏi thẳng hắn đâu!"

"..."

"Ông không cần quan tâm tôi là gì với con bé, nếu nhìn thấy tình trạng Yuqi bây giờ ông mới hiểu tại sao tôi lại như vậy!!"

Bực tức quăng chiếc điện thoại lên bàn, Soyeon cảm thấy có gì đó khuất tất, chắc chắn có lý do cho sự chậm trễ này, ngay sau khi Yuqi tìm về với cô thì đã báo lại với trung tâm, ngạc nhiên thay khi trung tâm nói với gã đàn ông kia ông ta chỉ bình thản cho rằng con bé bướng bỉnh, không chịu chung sống với ông. Chỉ đến khi Soyeon trình lên những vết bầm tím nơi đùi Yuqi thì trung tâm mới chấp nhận báo cáo với Cục trẻ em và cảnh sát.

Bao nhiêu cố gắng làm sáng tỏ vẫn đang nằm ở hai chữ điều tra.

Soyeon ném miếng bông gòn dính ít máu vào sọt rác, Yuqi ban nãy đã cào trúng không ít chỗ.

"Chị..."

"Yuqi..."

"Em muốn đi vệ sinh."

"À, em vào đi."

Cô lách người qua cho nó đi vào, Yuqi không thèm nhìn lấy cô một cái, Soyeon thở dài, cô vẫn chưa nói chuyện đoàng hoàng với con bé được. Khẽ lật tấm chăn lên, chà, mồ hôi lan ra làm ướt hết drap giường rồi, phải thay thôi. Đang trong lúc loay hoay thì ai đó vòng tay ôm lấy tấm lưng cô.

"Để chị thay drap giường cho em."

"... em xin lỗi... em làm vướng tay chị..."

"Đừng nói vậy..."

Soyeon xoay người ôm lấy con bé, khoé môi khẽ mím vào, con bé có lúc trở nên đa sầu đa cảm nhưng Soyeon chưa từng thích cái cảnh nó trông chẳng khác gì con mèo hoang lay lất ngoài thế giới đáng sợ kia.

Yuqi chìm đắm trong vòng tay Soyeon, nhắm nghiền mắt, lặng nghe từng nhịp thở nhẹ nhàng.

"Yuqi, nói chị nghe đã có chuyện gì được không?"

(G)I-DLE The Series - Stories They TellNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ