[Minmi] Mục Tiêu

1.2K 133 8
                                    

"Nicha ~"

Kim Minnie rùng mình, cứ nghe tới tên mình bật ra từ người con gái đó là khiến cô cứng đờ người.

"Gì nữa?"

"Sao khó chịu vậy, người ta muốn bảo lấy giúp khăn giấy thôi mà."

Liếc qua Cho Miyeon một chân bó bột, Minnie miễn cưỡng rút tờ khăn bên bàn lia tới.

"Em lau cơ ~"

Clm!

Thầm chửi thề, Minnie quẹt tờ khăn giấy ngang qua khóe miệng Miyeon sau khi cổ ăn xong hộp cháo. Tức thật sự, chẳng hiểu sao bản thân lại chịu dành thời gian ở cái nơi này, nếu còn không phải nghe lời mẹ và nể bác Cho thì Minnie khùng chắc rồi.

Nhị vị phụ huynh nhà Cho và Yontararak vốn là bạn quen qua mạng, dần thành chị em tỷ muội thân thiết, rồi trong một lần chuyển chỗ ở Cho Miyeon không đi theo mà ở lại Seoul sinh sống, bác Cho thầm thì gửi gắm con gái vàng ngọc cho nhà Yonta "trông giúp", nhưng tất nhiên một cô gái 25 tuổi thì cần gì chăm bẫm nữa, bác Yonta cũng ừ hử nhận lời. Rồi một lần không may Miyeon bị tai nạn giữa đêm khuya, bác Yonta ở quê không xử lý kịp đành giật đầu đứa con gái út vào bệnh viện tiếp ứng.

Minnie lúc đó như gà mắc tóc như cá mắc cạn, Cho Miyeon là ai mà cô phải chăm phải lo chứ???

"Người gì lạnh lùng, mềm mỏng tý đi chứ."

"Mặc kệ em, chị lo mà lành cái chân đi, phiền chết được."

"Em có thể đi về mà."

Minnie im bặt, có lẽ vì kiêng nể người lớn, phần cũng thấy tội người kia.

"Thôi được rồi, ngồi dậy đi, em lau lưng cho."

Cho Miyeon nhíu mũi cười, Minnie nhỏ hơn cô vài tháng nhưng vẫn thường xưng hô dè chừng, cô biết cô làm vướng chân người ta chứ, mấy lần được gặp Minnie cô đã ghi nhớ hình dáng cao gầy mang vibe ma mị kia vào mắt, Miyeon không tin trên đời có ai lại trông vô thực đến thế. Càng không nghĩ không quen không biết mà chịu qua nhà chăm mình.

Khẽ quay ra sau liếc qua vẻ mặt ửng hồng có chút nhăn nhó kia, Miyeon thích thú, chắc là chưa từng gần gũi con gái ở khoảng cách gần thế này. Nghịch ngợm vén tóc qua bên, Minnie càng nhăn hơn nữa.

"Nhẹ thôi, mạnh bạo thế này con gái không thích đâu."

Kim Minnie thở ngắt, lực tay tiết chế lại.

"Nicha mỗi ngày đều đến với chị nhé."

"..."

"Có em chị đỡ phải buồn."

"Cho tới khi chị tháo bột, còn không em tới làm gì nữa."

"Chị chỉ thích thế thôi."

.

.

.

Kim Minnie bị lời mời mọc của Cho Miyeon dụ dỗ tới mức dọn hẳn vali qua nhà cổ tá túc chứ không cần bắt xe tới đây mỗi ngày nữa.

Vậy thì đỡ tốn tiền chứ sao.

Nằm qua bên Minnie tự ngẫm là vậy. Cố nhắm mắt vào giấc thì tai nghe tiếng lục đục.

(G)I-DLE The Series - Stories They TellNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ