taeyong vừa chầm chậm bước từng bước trên quãng đường về nhà của mình vừa ngó nhìn cảnh vật xung quanh một cách buồn bã. hoá ra là hôm nay jaehyun bảo anh rằng cậu ấy bận phải tham dự một buổi họp quan trọng và không thể đưa anh về bằng xe riêng được, nên đó là lý do anh vẫn đang lủi thủi chưa về được đến nhà. nhưng, tại sao taeyong cứ phải mải miết lo lắng về jaehyun trong khi đối phương còn chẳng thèm nghĩ về anh cơ chứ ? tình yêu thương và sự quan tâm mà cậu trai trẻ cố gắng dành ra cho mấy đứa nhỏ đã là quá đủ, anh không nên đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì tương tự như chút hỏi han, ân cần của jaehyun, vì vô ích thôi. đằng nào điều ấy cũng chẳng bao giờ xảy ra cả, taeyong nhếch miệng cười cay đắng.về đến nhà, người cha trẻ chưa kịp mở cửa vội mà đứng trầm ngâm một lúc. anh thầm tưởng tượng khung cảnh ba đứa nhóc với nét mặt hào hứng ngóng chờ anh đằng sau cánh cửa gỗ. mẹ nó, tình yêu với jung jaehyun chẳng là cái thá gì bây giờ cả ! anh đã đủ bận bịu và có quá nhiều thứ phải làm thay vì bước vào một mối quan hệ tình cảm, và tình cảnh của jaehyun cũng y hệt. taeyong không cần một người bạn trai, một người quan tâm lo lắng cho anh từng ngày để cảm thấy hạnh phúc, vì chỉ cần lũ nhỏ vui cười thì taeyong cũng sẵn sàng đổi lấy bất cứ thứ gì.
"papa về rồi đây." người cha trẻ nói lớn, giọng của anh vang vọng cả phòng khách.
anh vội cau mày khi chợt nhớ ra mấy đứa nhỏ đã ra ngoài ăn với yuta và sicheng. ban đầu, anh cũng không hào hứng cho lắm với đề nghị đó của anh bạn cùng tuổi, nhưng cuối cùng lại gật đầu đồng ý sau khi nghe lời giải thích của yuta về việc trẻ con cần được ra ngoài chơi thường xuyên. trong khi đó, ngược lại với sự đắn đo suy nghĩ của anh, jaehyun còn không tốn đến một giây mà liền cho phép yuta đưa lũ trẻ đi cùng. taeyong bỗng thấy buồn tủi trong lòng một chút khi nghĩ ngợi về điều ấy, hoá ra, ba đứa nhỏ - vốn là điều níu kéo jaehyun ở lại với gia đình này - cũng sắp không còn quan trọng với cậu nữa rồi ư ?
taeyong lại thầm trách tại sao jaehyun không quyết liệt từ chối việc gánh chịu trách nghiệm ngay từ ban đầu, để rồi bây giờ nỗi đau ăn mòn lấy tâm trí của taeyong ngày càng lớn đến thế này đây..
"sao mình lại có thể đem lòng yêu cậu ta được nhỉ ?" taeyong tự nhủ với bản thân. do nụ cười có sức cuốn hút không thể chối bỏ, hai lúm đồng tiền tạo nên nét đặc trưng riêng biệt, làn da trắng tôn lên những ưu điểm hình thể xuất sắc, hay do tính cách tốt bụng của jaehyun ? taeyong biết mình đã rơi vào lưới tình vào khoảnh khắc đau đớn nhất, khi anh phải thuyết phục jaehyun rằng cậu đã trở thành một người bố của ba cậu con trai nhỏ kháu khỉnh. thật nực cười làm sao.
nhưng giờ có lẽ đã quá muộn khi taeyong nhận ra mình vốn dĩ yêu lầm người, hay là còn sớm để anh có thể trốn thoát khỏi mối tình này. chính bản thân anh cũng không biết nữa, tệ thật.
quét mắt nhìn khắp gian phòng, taeyong mới nhận ra rằng căn nhà im lặng đến nhường nào khi không có lũ trẻ. nếu chúng ở đây, có lẽ cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt taeyong khi mở cửa đó là bọn nhóc chạy quanh nhà và đùa nghịch với yuta chẳng hạn. có thể yoon đang cố giấu chiếc điều khiển tv để yuta không bật được kênh anime yêu thích của anh ấy, hoặc taeho vật lộn ở trong bếp với những cách thức nấu ăn kỳ dị chỉ mình bé nghĩ ra, hay taehyun vừa lăn lê bò toài trên sàn nhà vừa vẽ những hạt đậu nhỏ xíu trên tờ giấy a4 và đặt tên cho chúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
transfic | jaeyong | secret
Fanfiction12/5/20 - • pics used belong to pinterest/self - edited/twitter. • all the credits go to @chogiwanese.