"Bà dì đến thăm sao?"
"Chắc là vậy rồi..."
Bạch Dương uể oải mở mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mặt mình rồi gật nhẹ đầu. Kì kinh nguyệt đến trễ hai tháng, bây giờ bị liền cảm thấy đau nhức không thôi. Người ta nói mỗi lần đến ngày dâu đều như bị gãy 10 cái xương sườn. Nó rút cạn sức lực của cô, bây giờ đến sức nói chuyện cũng nói không ra hơi.
Thanh niên nghiêng đầu nhìn bạn gái mình nằm vật vờ, đầu tóc rũ rượi, trán lấm tấm mồ hôi, tay thì ôm bụng trông như người chết liền nhăn mặt. Làm con gái đã là một loại cực khổ, vậy mà còn phải chịu đủ thứ. Song Tử tay vén mấy cọng tóc lòa xòa trên khuôn mặt, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bụng cô, cốt là để làm ấm.
"Đau lắm đúng không?"
Lần này Bạch Dương không trả lời, cô nàng quá mệt để có thể đáp lại bạn trai mình, cả người nằm ườn ra bàn, mặt càng lúc càng nhăn nhó hơn. Nhìn biểu cảm của người yêu, không cần nói cậu cũng biết cô đau đến độ nào rồi.
"Nếu mệt thì về sớm đi, tớ sẽ nhờ lớp trưởng xin cô cho. Được rồi, để tớ đưa cậu về nhé?"
"Hôm nay tớ không có đem... cái đó..."
Cô lí nhí đáp lại, giọng ngượng ngùng rõ, sau khi nghe đến từ "cái đó", Song Tử lập tức hiểu ra vấn đề. Đúng thật là không còn cách nào nữa nhỉ?
"Biết rồi. đợi ở đây một chút."
Dứt lời, người kia liền biến đi nhanh như một cơn gió. Bạch Dương ngơ ngác một chút, nhưng cô quá mệt để có thể tiếp thu hết. Gió lùa qua khe cửa sổ, cũng gần sắp tết rồi, trời cũng lạnh hơn, đâu đó thoáng qua, cô ngửi được hương vị thanh mát, chạy dọc qua cánh mũi, nhẹ nhàng vương vấn khắp cả phòng học, thứ ấy đã khiến cô thoải mái phần nào mà thiếp đi.
Lúc Song Tử trở về đã là 15 phút sau, vừa bước vào cửa đã thấy cô người yêu nằm gục ra bàn, cậu hướng mắt ra cửa, trời đã sắp sang xuân. Thầm nghĩ, mùa xuân và em, quả thật rất thơ mộng.
Cậu bước đến bên cạnh, lay cô dậy:
"Dậy nào! Tớ mua cái đó cho cậu rồi."
Nghe tiếng gọi, Bạch Dương tỉnh giấc, thấy bạn trai mình tay cầm một gói được bọc đen xì. Ấy... đừng nói là cậu đi mua cái đó cho mình nhé? Nghĩ tới đó, hai má cô liền trở nên nóng rang.
"Mặc áo khoác của tớ vào nhà vệ sinh thay đi. Sau đó để tớ đưa cậu về."
"Ư-Ừm..."
Song Tử kéo cô đứng dậy, nhanh chóng lấy chiếc áo khoác đen ngay chỗ ghế của mình rồi vòng áo ra đằng sau, thắt hai ống tay gọn gàng ngay eo cô. Sau đó ngồi xuống, tỏ ý kêu cô lên cậu cõng.
"Đi không được thì đừng cố. Lên đây, tớ cõng cậu."
Bạch Dương ban đầu định tỏ vẻ từ chối, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của bạn trai mình, cô không thể không nghe theo. Cô chậm chạp ngồi yên vị trên lưng cậu, bờ vai người ấy, ấm áp thật đấy, tấm lưng rất rộng, nhất định sẽ là một điểm tựa tốt. Cả gáy và làn tóc cậu ấy từ phía sau, sao mà quyến rũ thế này...
BẠN ĐANG ĐỌC
bạch dương | series oneshot
RomanceSchopenhauer từng nói, "Chúng ta chịu hy sinh ba phần tư con người mình để có thể được giống những người khác." Nếu vậy thì hãy yêu như thể phần đã mất ấy đang quay trở lại với bạn. Như cái tính vô tư mà chúng ta đã để lại khi còn thơ ấu. Và có lẽ...