[Tiết Hàn] Ta bồi ngươi - Chương 2: Tự tạo nghiệp, không thể sống

260 13 6
                                    

Sáng hôm sau.

Tiết Mông chậm rãi mở mắt, đầu óc choáng váng quay cuồng, hắn mơ màng nhìn quanh căn phòng lộn xộn ngổn ngang như vừa trải qua một trận chiến. Đầu óc mụ mị loạn thành một đoàn, hắn nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chợt ánh mắt hắn dừng lại trên người Mai Hàn Tuyết đang ngồi khoanh tay trên chiếc ghế duy nhất còn nguyên vẹn được đặt giữa phòng. Người kia một thân bạch y trắng tinh, mái tóc kim sắc nhẹ rũ xuống bờ vai, đôi mắt xanh như ngọc bích đang lạnh nhạt nhìn hắn, lạnh như băng. Y khẽ hé miệng, môi mỏng khép mở:

- Tỉnh rồi à?

- Ừm...

Đầu đau như búa bổ, Tiết Mông nâng tay phải lên nhẹ xoa gân trên thái dương đang nảy lên rần rật tới phát đau. Một cái nâng tay này khiến hắn hoàn toàn ngây ngốc, hắn thấy cánh tay của mình đang để trần, cơ bắp cân xứng hữu lực.

Tay áo đâu? Giáp tay màu bạc đâu?

Tiết Mông máy móc giơ tay trái lên xem, cũng lại là một cánh tay để trần, cơ bắp cân xứng hữu lực. Hắn phát ngốc luôn rồi, miệng há ra không ngậm lại được. Mai Hàn Tuyết vẫn ngồi khoanh tay nhìn Tiết Mông, giương mặt y tĩnh lặng như nước, nhưng khóe môi lại mơ hồ cong lên.

Một suy nghĩ thoáng qua khiến sắc mặt Tiết Mông chợt trở nên trắng bệch. Hắn vội vã vén chăn lên, cúi đầu nhìn vào trong chăn.

Sắc mặt hắn ngay lập tức chuyển từ trắng bệch sang xanh mét, lại từ xanh mét chuyển sang xám như tro, cuối cùng thì chuyển thành đỏ như sắp nhỏ máu.

Hắn — thế — mà — lại — không — mặc — gì!!!

Hắn ngước mắt lên kinh hoàng nhìn Mai Hàn Tuyết, môi run rẩy mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cổ họng chợt tắc nghẹn luôn rồi, trừng mắt đến nửa ngày nhưng cuối cùng một lời cũng không thể thốt ra được.

Mai Hàn Tuyết nhàn nhạt nhìn tất cả biến hóa sống động trên mặt Tiết Mông, biểu tình của y có chút vi diệu, nhưng giọng nói thì không hề gợn sóng:

- Sao? Cuối cùng cũng có phản ứng lại rồi à? Ta cứ tưởng trên đời này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không khiến Tiết Tử Minh ngươi quan tâm nữa chứ.

- Ngươi... ngươi... ta... ta...

Hắn "ngươi ngươi ta ta" nửa ngày vẫn không biết nên nói cái gì. Mai Hàn Tuyết lãnh đạm nhìn hắn:

- Sao vậy? Choáng đến phát ngốc luôn rồi à?

Đầu đau muốn nứt ra, từng ký ức nhỏ vụn trở về, trước mắt Tiết Mông lờ mờ hiện lên cảnh tượng tối qua, hắn đang uống rượu nghe ca hát thì Mai Hàn Tuyết xông vào, sau đó hai người đánh nhau. Sau đó... sau đó nữa... hắn vậy mà lại thất thủ đến không còn manh giáp dưới tay của Mai Hàn Tuyết, bị người kia làm cho rên rỉ không nhịn được, giữa khuất nhục lợi hại vậy mà vẫn bị ép cho đạt cao trào...

Ký ức này làm cho Tiết Mông càng thêm quẫn bách, hắn nhấp đôi môi khô khốc, nửa ngày mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh:

- Tối qua... là... là ngươi sao?

Làm tốt như vậy. Vậy mà lại là ngươi? Không phải là cái tên ong bướm Mai Hàm Tuyết đệ đệ của ngươi sao?

[Tổng hợp] Husky và Sư Tôn Mèo Trắng của hắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ