[Tiết Hàn] Ta bồi ngươi - Chương 6: Nói tiếng người

146 6 0
                                    

Tiết Mông dứt lời, bầu không khí giữa ba người chợt trở nên trầm mặc. Mai Hàn Tuyết tự rót rượu cho mình, nhẹ xoay chung rượu trong tay rồi cất tiếng:

- Chuyện ngươi nói sẽ rời Tử Sinh Đỉnh đến Côn Lôn Đạp Tuyết Cung, là thế nào vậy?

Tiết Mông chợt ngồi thẳng người, bộ dáng vô cùng nghiêm túc:

- Mấy năm nay, Đạp Tiên Quân dưới sự khống chế của Hoa Bích Nam không ngừng đem người ở trần thế này luyện thành quân cờ Trân Lung xây dựng tuẫn đạo chi lộ**, mở ra Ma Môn để đưa tộc Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch về nhà. Ta đã từng lẻn vào Tử Sinh Đỉnh thăm dò về tuẫn đạo chi lộ. Cây cầu đó dường như không có điểm tận cùng, vô bờ vô bến, cũng không biết cần phải có thêm bao nhiêu mạng người nữa mới có thể lấp đầy.

(**Chú thích: "tuẫn đạo chi lộ": con đường tuẫn đạo)

Tiết Mông nhắm mắt lại, giọng hắn chợt run rẩy:

- Chỉ e... có giết tất cả người ở trần thế này cũng không đủ.

Huynh đệ Mai Hàn Tuyết không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh. Tiết Mông mở mắt ra, ánh mắt hắn đăm chiêu:

- Một thời gian sau khi Đạp Tiên Quân sống lại thì không thấy Hoa Bích Nam đâu. Ta đoán... hắn đã tìm cách mở ra Thời Không Sinh Tử Môn, lẻn sang hồng trần khác tìm cách đem thêm người về đây để luyện quân cờ Trân Lung. Lượng người cần đem về để xây tuẫn đạo chi lộ lớn như vậy, Đạp Tiên Quân chỉ là một cái xác không hồn chịu sự khống chế, thần trí bất định, Hoa Bích Nam chỉ hận không thể diệt sạch Nhân Tộc để báo thù cho tộc Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch. Ta e là bọn chúng muốn mở ra hoàn toàn Thời Không Sinh Tử Môn, xé tan ranh giới giữa hai hồng trần. Các ngươi cũng biết, hồng trần có tự, một khi đảo lộn, Thiên Phạt sẽ buông xuống.

Hắn ngước mắt lên, nhìn hai huynh đệ Mai Gia đang ngồi đối diện:

- Ta không biết nếu Thiên Phạt buông xuống thì sẽ như thế nào. Ta cũng không biết làm cách nào để ngăn điều đó xảy ra. Nhưng có một điều ta biết rất rõ, chỉ cần Tiết Mông ta vẫn còn sống, ta nhất định phải ngăn nó lại. Có lẽ ở một trần thế khác, Tử Sinh Đỉnh vẫn còn... cha mẹ ta và Sư Tôn vẫn còn tại thế. Lần này ta nhất định phải bảo vệ họ chu toàn.

Ánh mắt hắn trầm nóng kiên định:

- Ta không cầu công thành danh toại, nhưng cầu người như năm đó.

Mai Hàn Tuyết mở to hai mắt. Trong phút chốc, y phảng phất nhìn thấy rất lâu rất lâu trước đây, một thiếu niên khoác giáp nhẹ màu lam bạc, tóc đuôi ngựa buộc trên khấu vàng, hắn la hét ầm ĩ, nhe răng trợn mắt mà reo lên:

"Năm mươi năm sau, không! Chỉ cần ba mươi năm, ta nhất định có thể khiến Tử Sinh Đỉnh trong tay ta phát dương quang đại, uy chấn Cửu Châu!"

Y siết chặt nắm tay, chỉ thốt lên được hai tiếng:

- Tiết Mông...

Tiết Mông chớp mắt, khẽ thở dài, hình bóng thiếu niên dương quang rực rỡ kia biến mất, chỉ còn lại một nam nhân cô tịch đã trải qua nhiều tang thương:

[Tổng hợp] Husky và Sư Tôn Mèo Trắng của hắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ