1.2. Huang Renjun

10.2K 820 58
                                    

03.

Đoạn tình cảm này, là tôi dấn thân vào trước.

Chẳng nhớ tôi bắt đầu thích Lee Jeno từ bao giờ, chỉ biết khi tôi nhận thức được cảm xúc đặc biệt mình dành cho cậu ấy, thì thứ tình cảm cấm kỵ đó đã lớn đến mức tôi không kiểm soát nổi.

Tôi vốn là con một trong nhà, từ nhỏ đã được bố mẹ nuông chiều, sống vô lo vô nghĩ, vậy mà vì thích cậu ấy, tôi bắt đầu học cách chăm sóc người khác, học cách để ý đến cậu ấy từ những điều vụn vặt nhất. Cậu ấy thích uống sữa chocolate, thích ăn đồ có vị chua, khi đi ô tô nhất định phải nghe nhạc của Dynamic Duo, khi ngủ có tật xấu hay đạp chăn và co người thành con tôm nhỏ. Tôi đã từng thích cậu ấy nhiều đến độ có thể dành cả nửa ngày để suy nghĩ một ngàn điều trên trời dưới biển về người ta, dần dần hình thành thói quen, chỉ cần quan sát thấy một điều nhỏ xíu từ Lee Jeno mà mình chưa từng biết, tôi ngay lập tức cố gắng ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

Ở một đất nước vẫn còn khá cổ hủ về vấn đề đồng tính như Hàn Quốc, tình cảm của tôi dĩ nhiên không thể nào được chấp nhận. Người bình thường đã khó, huống hồ gì chúng tôi còn là thần tượng, nhất cử nhất động đều phải chuẩn mực, thì dĩ nhiên những cảm xúc tôi dành cho Lee Jeno, ngay từ khi xuất hiện tôi đã biết được kết cục của nó, mãi mãi không thể công khai dưới ánh mặt trời.

Không công khai dưới ánh mặt trời thì sao, chỉ cần mặt trời của tôi biết là đủ, lúc đó tôi đã nghĩ đơn giản như vậy.

Năm mười chín tuổi, tôi gom hết sạch dũng khí tích góp cả đời, mua tặng Lee Jeno đôi giày cậu ấy đã thích từ lâu, tiện thể tặng luôn trái tim cho cậu ấy. Ai mà chẳng có những thời khắc như thế cơ chứ, việc bạn đã suy tính cân nhắc cả trăm nghìn lần mà vẫn chưa dám làm, đột nhiên lại được thực hiện cực kì nhanh gọn chỉ sau một cái chớp mắt. Có người gọi đó là can đảm, có người gọi đó là bồng bột, còn tôi chẳng biết nên xếp hành động của mình vào dạng nào. Sau này không ít lần tôi vắt tay lên trán tự hỏi, liệu việc mình tỏ tình với Lee Jeno là đúng hay sai, cuối cùng nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời. Dù sao có cho tôi quay ngược thời gian về thời điểm mười chín tuổi năm đó, tôi vẫn sẽ chọn hành động như vậy mà thôi.

May mắn rằng, khi đó nỗ lực của tôi không sụp đổ, giống như cảnh tượng tòa tháp jenga tôi xếp rất lâu bị chính tay mình phá nát chỉ sau một cú rút sơ xảy. Tình cảm của tôi được Lee Jeno chấp nhận. Lee Jeno nói, được, cậu thích tớ, thế thì yêu nhau đi.

Vậy là chúng tôi trở thành một đôi.

Tôi không biết mối quan hệ giữa tôi và Lee Jeno gọi là một đôi có đúng không nữa. Tôi thích cậu ấy, cậu ấy có vẻ như cũng thích tôi, chúng tôi đều thích nhau, so với những cặp đôi khác chỉ thiếu bước công khai cho cả thế giới biết. Vậy thì, gọi là một đôi cũng không có gì quá đáng, phải không?

Mở đầu của mọi câu chuyện tình cảm đều cực kì đẹp đẽ, những ngày sau khi Lee Jeno đồng ý lời tỏ tình của tôi hệt như một giấc mộng. Trước máy quay, chúng tôi đóng vai bạn đồng niên, thi thoảng lén nhìn nhau cười hay vô tình chạm ngón tay khi lướt qua nhau cũng thấy lòng rộn ràng hết cả. Khi đèn đỏ trên máy quay tắt, chúng tôi trở lại mối quan hệ người yêu, lén lút làm những chuyện tất cả các cặp đôi khác vẫn làm, chúng tôi tâm tình với nhau suốt cả đêm, ôm nhau, hôn nhau, và làm tình không mệt mỏi. Tôi mải mê đắm chìm trong thứ tình yêu vụng trộm của chính mình và tình cảm mơ hồ cậu ấy dành cho tôi, mải mê đến mức đầu óc cũng trở nên ngu ngốc, phải trái đúng sai đối với tôi đều vô nghĩa. Tới khi mọi chuyện bắt đầu chuyển biến theo hướng tệ hơn, khi tình cảm tôi luôn tự hào một ngày bỗng trở thành một con dao sắc nhọn đâm vào da thịt khiến tôi máu chảy đầm đìa, tôi đã không còn đường rút lui nữa.

[NOREN | Shortfic] Năm thứ mười sau khi tôi qua đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ