1.4. Huang Renjun

8.8K 737 35
                                    

08.

Tôi ngồi thẫn thờ cả một đêm, thằng nhóc Park Jisung đêm đó cũng thức trắng. Nó không chợp mắt một giây nào, chỉ yên lặng nằm trong chăn, ánh mắt lạnh lẽo cố định lên chiếc giường trống rỗng đối diện, duy trì trạng thái đó cho tới khi trời sáng.

Tới tám giờ, mọi người bắt đầu lục đục rời đi.

Bọn họ bây giờ mỗi người đều theo đuổi một sự nghiệp riêng, lịch trình đương nhiên không thể nào trùng khớp. Vậy nên mỗi năm chỉ hiếm hoi dành ra được một ngày theo đúng ước hẹn, quay về cùng nhau ăn một bữa cơm, ngủ chung một đêm ở ký túc xá, tìm lại cảm giác thân thuộc năm xưa, và rồi ngày hôm sau khi mặt trời mọc, lại tiếp tục lao vào guồng quay cuộc sống bận rộn.

Một ngày này được ở bên bọn họ, đối với tôi đã là quá may mắn. Tôi biết mình không nên đòi hỏi thêm, nhưng khoảnh khắc từng người một biến mất sau cánh cửa, tôi chẳng nhịn được chua xót trào ngược lên cổ họng, khó chịu đến độ mắt tôi cũng cay theo.

Không biết bao giờ mới được gặp lại bọn họ lần nữa, mà dù có cơ hội, chắc chắn bọn họ cũng không còn bộ dáng như hôm nay.

Trước khi Park Jisung ra khỏi phòng, nó bước tới bàn sách bên cạnh giường ngủ của tôi, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khung ảnh màu trắng đã hơi cũ. Tôi không biết chiếc khung ảnh này có từ bao giờ, có lẽ sau khi tôi mất chăng, bởi rõ ràng trong kí ức của tôi không hề tồn tại đồ vật này. Thằng bé đứng lặng yên một lúc, dùng ống tay áo cẩn thận chùi lớp kính xước xát, ngón tay thon dài chạm lên khuôn mặt người trong hình, rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, như thể sợ bản thân mình sẽ làm đau bức ảnh đó.

Sau đó Park Jisung bỏ chiếc khung ảnh vào túi đeo trên vai. Nó nói khẽ, anh Renjun, anh đã ở đây mười năm, bây giờ sẽ không phải cô đơn nữa.

Nụ cười trong ảnh vừa quen vừa lạ. Rõ ràng là tôi, năm mười chín tuổi, xán lạn như mặt trời.

09.

Thời gian của tôi không còn nhiều, tôi biết năm đó mình ra đi lúc bảy giờ tối, bây giờ đã là mười giờ ba mươi sáng. Tính ra còn vỏn vẹn tám tiếng ở lại nhân gian.

Tôi không đi đâu hết, chỉ ngồi yên ở phòng khách ký túc xá nhìn đồng hồ nhích từng nhịp, trong đầu không nhịn được bắt đầu hồi tưởng một vài chuyện xưa cũ.

Ký ức là một thứ vô cùng kì lạ. Có những thứ bạn muốn nhớ nhưng lại phải quên đi rất vội vã, có những thứ bạn muốn quên lại chẳng thể nào xóa khỏi đầu. Cuộc tình ngắn ngủi của tôi và Lee Jeno khi xưa cũng giống như vậy. Chúng tôi đã yêu nhau thế nào, đã cãi vã ra sao, đã có biết bao nhiêu mệt mỏi, mọi điều xảy ra giữa tôi và cậu ấy, tôi đều ghi lòng tạc dạ.

Quãng thời gian bình yên của chúng tôi kéo dài được hơn một năm. Khi nhóm chúng tôi hoạt động đến năm thứ năm, phương diện âm nhạc đã đạt được những thành tựu nhất định, công ty chuyển sang định hướng hoạt động cá nhân cho từng thành viên.

Lịch trình của tôi không còn những hoạt động chung với nhóm, ngay lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Tôi mỗi ngày đều quanh quẩn ở kí túc xá, thi thoảng đi thu âm radio, buồn chán sẽ ngồi mày mò viết nhạc. Tôi cực kì mong chờ những thông báo từ phía công ty về việc hoạt động solo, nhưng có vẻ càng nuôi kì vọng lại càng dễ thất vọng, họ hoàn toàn không muốn vạch cho tôi một con đường phát triển rõ ràng.

[NOREN | Shortfic] Năm thứ mười sau khi tôi qua đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ