1.5. Huang Renjun

9.5K 798 47
                                    

11.

Tôi biết chuyện hẹn hò của Lee Jeno là do công ty sắp xếp. Để đánh bóng tên tuổi cho bộ phim cũng như thu hút sự chú ý cho hai diễn viên chính vừa debut, bọn họ yêu cầu Lee Jeno đóng giả hẹn hò và thuê người chụp ảnh đăng lên báo, cũng ép cậu ấy thi thoảng phát ngôn một vài câu bóng gió nhằm định hướng khán giả rằng hai người đang có tình cảm với nhau. Cậu ấy đóng phim đã rất vất vả, bây giờ còn phải diễn thêm một vở kịch giả dối, áp lực nhận về không cần nói cũng hiểu lớn đến mức nào.

Những mệt mỏi của tôi dĩ nhiên không thể nào so với cậu ấy. Vậy nên mặc dù mỗi ngày tâm hồn tôi đều bị bóng đen sợ hãi về chuyện tương lai, về tình yêu và sự nghiệp giày vò đến không thở nổi, tôi vẫn chọn cách chôn chặt nó trong lòng.

Sau trận cãi vã hôm đó, tôi cố gắng tỏ ra ôn hòa nhất có thể đối với Lee Jeno. Đối diện cậu ấy, tôi sẽ vờ như mình chưa bao giờ thấy những bức ảnh được đăng tràn lan trên mặt báo, vờ như mắt cười của cậu ấy chỉ dành cho mình tôi, vờ như người đang dịu dàng vuốt tóc cô gái kia không phải cậu ấy. Dù sao cũng chỉ là diễn kịch, tôi nghĩ mình không nên tính toán quá làm gì.

Chúng tôi làm như buổi tối hôm đó chưa từng tồn tại trong chuỗi ngày yêu đương, vậy mà chẳng hiểu sao mọi chuyện lại trở nên gượng gạo kinh khủng. Tôi và cậu ấy cố nói chuyện với nhau thật tự nhiên, vụng về cứu vớt mối quan hệ bằng những nụ hôn nhạt nhẽo hay những cái ôm hờ không độ ấm. Chính tôi khi đó rõ ràng hơn ai hết, trong lòng cậu ấy, vị trí của tôi đã dần dần thay đổi.

Chúng tôi là người yêu, vốn dĩ nên là người hiểu rõ đối phương nhất. Tôi cũng muốn tâm sự với cậu ấy, hỏi cậu ấy hôm nay đi làm có gì vui, có phải chịu điều gì uất ức hay không, giúp cậu ấy giải tỏa phần nào áp lực trong lòng. Tôi muốn ôm cậu ấy thật chặt, luồn tay vào tóc cậu ấy, nói rằng nếu cậu mệt mỏi cứ chia sẻ cho tớ được không, có tớ ở đây với cậu mà. Thực sự tôi rất muốn làm những điều đó, cho cậu ấy một nơi đáng tin cậy để dựa vào, nhưng đáng tiếc, lựa chọn của cậu ấy không phải tôi.

Thời gian quay phim dự kiến của Lee Jeno kéo dài tám tháng, trong khoảng thời gian đó, tin đồn hẹn hò của cậu ấy liên tục xuất hiện trên mặt báo, đến độ thi thoảng tôi hơi nghi ngờ chẳng biết hai người là diễn hay thật. Tôi là kiểu người hay lo được lo mất, và trong mối quan hệ này, vốn dĩ tôi đã là người yếu thế hơn, vì tôi là người bước chân vào tình yêu trước. Vậy nên đến lần thứ năm thứ sáu phải chứng kiến cả loạt hình ảnh tình tứ mập mờ của người yêu tôi với một người khác, tôi rốt cuộc không nhịn được tính xấu của mình mà gây sự với cậu ấy.

"Jeno, cậu thực sự không hẹn hò với cô ấy phải không?"

Lee Jeno vừa đặt lưng xuống giường lại bị tôi lao vào phòng làm phiền, khuôn mặt có phần không thoải mái.

"Cậu nghi ngờ tớ? Anh quản lí đã giải thích cho cậu rồi còn gì."

"Tớ biết, nhưng tớ không chịu được." - Tôi bắt đầu hơi cao giọng, chẳng biết tại sao, có thể vì nếu như không cố nói lớn hơn một chút để tỏ ra mình cứng cỏi, tôi sẽ ngay lập tức oà khóc trước mặt cậu ấy - "Cậu bảo tớ phải làm sao đây, lúc trước chúng ta từng dành rất nhiều thời gian bên nhau, còn bây giờ không được như vậy nữa. Cậu đi đâu, làm gì, với ai, tớ đều không biết. Giá mà cậu chịu nói chuyện với tớ một chút, đừng chỉ dành cho tớ toàn là im lặng, thì tớ đã không khổ sở như vậy."

[NOREN | Shortfic] Năm thứ mười sau khi tôi qua đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ