Seokjin cứng đờ trong đôi đồng tử màu xám, đột nhiên những đóm vui mừng lóe lên trong đôi mắt ấy như thắp sáng bừng cả một khoảng tâm hồn. Cậu ta cất giọng gọi sao mà nghe hoài niệm quá, "Jin-hyung."
Seokjin có thể khẳng định gương mặt kia hoàn toàn xa lạ, không biết bằng cách nào nhưng anh có thể chắc chắn trong kí ức anh chưa từng có cậu trai này, "Cậu là ai?"
Cậu chàng nọ tưởng chừng nghe được gì kinh khủng lắm gương mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt, nhưng chẳng hiểu sao Seokjin lại thấy có gì đó không chân thật. Trong lúc chính anh còn đang bàng hoàng không thôi thì một bàn tay đã che lấy đôi mắt anh, anh có thể cảm nhận hơi thở của người đó ngay bên tai mình.
"Thứ dơ bẩn này sẽ làm bẩn mắt anh mất."
Người nọ thì thầm bằng tông giọng trầm thấp chỉ để mình anh nghe. Seokjin quá hoảng loạn anh không muốn người xa lạ này chế ngự mình vì vậy anh giẫy dụa nhưng đôi tay gã như gọng kìm siết chặt eo anh.
Seokjin nghe thấy tiếng gã khẽ cười, người nọ cưng chiều bảo, "Ngoan nào, về thôi."
Kết thúc câu nói đó Seokjin liền chìm vào bóng tối. Trong màn đêm dài đằng đẵng anh cứ chạy mãi chạy mãi dù biết rằng không thể tìm thấy lối ra, dù đôi chân đã mỏi mệt nhưng Seokjin vẫn không dừng lại. Thế rồi một tia sáng le lói xuất hiện từ trên cao khiến anh không thể nào với tới được.
Seokjin bị đánh thức bởi cái lạnh thấu xương, mơ màng mở đôi mắt ra. Anh đang nằm giữa một nơi hoang vắng đầy tuyết, trên người anh vẫn là bộ đồ ngủ mỏng tanh và đã bị một mảng tuyết mỏng phủ lên, và tay chân anh thì lạnh ngắt. Tuyết đã ngừng rơi nhưng bầu trời thì vẫn âm u không có chút ánh mặt trời nào. Seokjin nhìn quanh, anh có thể thấy rõ mồn một căn biệt thự duy nhất ở đằng xa.
Anh run rẩy vì cái lạnh nhanh chóng đứng dậy nhưng mãi vẫn chẳng thể quyết định được là nên quay về hay rời. Chắc chắn rồi anh luôn muốn rời khỏi gọng kiềm của Namjoon nhưng anh không biết phải đi đâu hết. Đến khi đã có thể rời khỏi căn biệt thự kia Seokjin lại hoàn toàn mất phương hướng.
"Anh là người từ trong căn biệt thự kia?"
Seokjin giật bắn người quay lại đằng sau, chẳng biết từ bao giờ một chàng trai trẻ tuổi đã xuất hiện.
Cậu chàng nhìn vẻ hốt hoảng của Seokjin bèn hối lỗi, "Xin lỗi, tôi làm anh giật mình."
Seokjin không đáp, cậu chàng này rất đáng ngờ, tự dưng xuất hiện một mình, trên người chỉ mặc duy nhất một bộ vest chỉnh chu và cả cậu ta rất lịch thiệp, mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều toát ra phong thái quý tộc nhàn nhạt.
"Sao cậu lại biết tôi ở trong căn biệt thự kia?"
Nhìn bộ dáng phòng bị của Seokjin cậu chàng chẳng có chút mảy may thay đổi cảm xúc, "Tình cờ có nhìn thấy anh vài lần nhưng Namjoon-ssi giữ anh kĩ quá. Thế làm cách nào anh lại có thể trốn ra đây vậy?"
Trước sự tò mò của người nọ Seokjin không trả lời, anh không trả lời được vì chính anh cũng không biết. Cậu chàng nọ cũng không tiếp tục truy vấn chỉ khẽ nhắc nhở, "Anh nên quay về đi, chắc hẳn Namjoon-ssi đang điên cuồng lên rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Jin Centric ✞ 𝔸mℕe𝕊i𝔸 ✞
FanfictionGiả dối chồng lên giả dối còn sự thật thì nhòe đi như bóng trăng trên mặt hồ. Seokjin mãi tìm lối thoát trong mê cung vô tận để rồi cuối cùng hiểu ra rằng chính anh mới là người tạo nên mê cung đó, chính anh tự huyễn hoặc mình chìm vào một giấc mơ k...