Trùng Khánh đón tôi bằng một cơn mưa, mây mù giăng xám xịt suốt đường về. Tôi ngồi trên taxi cùng Phương Nguyệt về khu tập trung, dõi mắt ngắm thành phố. Chút háo hức tưởng tượng thành phố quê anh bị mây mù và mưa giăng làm cho ướt nhòe.
Phương Nguyệt chọn học ngành thông tin, khu tập trung nữ nằm tách biệt trong trường. Tôi dỡ đồ cho nó xuống, không có dù đành cởi áo khoác che cho nó. Hai đứa chạy lúp xúp vào đến hiên khu tập trung thì từ biệt. Nó cảm ơn, lại hỏi tối tôi có tính đi mua ít đồ dùng không thì đi chung. Tôi chạy ngược trở ra xe bảo có gì tôi sẽ nhắn sau.
Chú lái xe người địa phương nói tiếng phổ thông lơ lớ bảo thời tiết cả tuần này đều thế, mưa nồm ẩm ướt nên mấy đứa cẩn thận kẻo ốm. Tôi cảm ơn, lúc xuống xe boa thêm một ít, cảm thấy người dân ở đây thật thân thiện.
Phòng ký túc của tôi có 4 người. Vu Bân hơn tôi 1 tuổi, sinh viên năm hai. Kỷ Lý và Trác Thành đều là lính mới như tôi nhưng trong phòng chỉ mình tôi là nơi khác tới, ba người còn lại đều là người địa phương. Chúng tôi làm quen nhau khá nhanh, cảm giác đối phương đều là người thân thiện cởi mở.
"Tối đi ăn không? cuối tuần được xả trại đấy" Vu Bân đề nghị chúng tôi ăn chung một bữa gọi là ra mắt. Hai đứa kia ừ không do dự, tôi nhắn cho Phương Nguyệt hỏi nó có thể tự đi mua đồ một mình không. Nó trả lời có siêu thị nhỏ gần trường, nó đi một mình cũng được. Thế là tôi ừ với Vu Bân, khoác khăn lông chui vào nhà tắm giành tắm trước.
Trong khi chờ Kỷ Lý và Trác Thành tới lượt tắm, tôi leo lên giường của mình, lôi điện thoại ra nhắn tin cho mẹ báo bình an. Mẹ chắc giờ này đang chơi mạt chượt, điện thoại bỏ trong túi cũng phải một lúc sau mới nhắn lại tốt rồi, ráng học. Tôi lướt lên phần chat gim trên đầu, tích xanh báo có tin nhắn mới.
[Cún con, em đã đến nơi chưa?]
[Mùa này Trùng Khánh vừa ẩm vừa nóng, em tắm xong nhớ sấy tóc ngay kẻo ốm]
[Đi ăn thì nhớ bảo người ta giảm bớt cay, cẩn thận nhúng đồ ăn qua nước sôi nhé. Đến rồi báo bình an cho anh]
Tôi không nhắn nữa, gọi cho anh. "Em tới rồi, mới nhận phòng liền gọi cho anh"
"Ừm, mấy cái anh nhắn, nhớ thực hiện" Giọng Tiêu Chiến có chút mềm mại.
"Em nhớ anh"
"Trong phòng không có người sao?"
"Em nhớ anh" Tôi lì lợm nhắc lại.
"Ừm, anh cũng nhớ em lắm" Tiêu Chiến cười khẽ, rồi lại đánh trống lảng hỏi tôi lịch học, bạn cùng phòng thế nào. Tôi cười bảo "Người yêu em quản em chặt quá, vừa mới tới đã muốn em báo cáo lịch trình rồi sao?"
Anh xì một tiếng, tôi tưởng tượng răng thỏ nhe ra ở đầu bên kia liền cảm thấy vui vẻ, bảo tối nay em đi ăn làm quen với bạn cùng phòng.
---
Buổi tối đi ăn về, tôi đã thấy Phương Nguyệt đứng ở cửa, chìa tay đưa cho tôi một túi nilon.
"Gì đây?"
"Tiện mua luôn cho cậu"
"Ừm. Cảm ơn nha, hết bao nhiêu tôi chuyển tiền sang"
![](https://img.wattpad.com/cover/261230206-288-k530812.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] NHỎ HƠN SÁU TUỔI (hoàn)
FanfictionThanh xuân Vườn trường. Chiến lớn hơn Bác 6 tuổi, sinh viên năm cuối ĐH mỹ thuật, trải qua biến cố mà sống khép mình cho đến khi gặp Bác. Bác vốn bản tính vô tư yêu đời, vì tấm chân tình mà từ từ nhận ra chân ái. Mượn tên hai chính chủ, mơ mộng là c...