13

3K 234 17
                                    

Thời tiết cuối đông càng lúc càng lạnh. Buổi sáng Tiêu Chiến lười biếng cuộn mình trong chăn, bên cạnh là máy sưởi Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cảm thấy hiện tại cuộc sống của mình gói gọn trong hai từ hạnh phúc.

"Thỏ Chiến, dậy thôi. Hôm nay ra ngoài đi dạo được không?"

"Lạnh quá.. Muốn ngủ"

"Dậy đi. Em ôm anh"

Tiêu Chiến rúc sâu vào ngực cậu, lắc lắc đầu.

"Ngoan nào. Dậy thôi. Hôm nay trời có hửng nắng đó"

Tiêu Chiến nghe vậy, nheo nheo mắt lại nhìn ra bên ngoài. Thật sự là có chút ánh nắng rồi.

Miễn cưỡng ngồi dậy, hai tay vẫn ghì chặt lấy Vương Nhất Bác. "Cún con, anh cảm giác hôm nay không muốn ra ngoài"

Vương Nhất Bác bật cười. "Anh có hôm nào muốn sao?"

"Anh nghiêm túc đó. Hôm nay có cảm giác không nên ra ngoài"

Vương Nhất Bác ôm lấy gương mặt người thương, hạ xuống một nụ hôn. "Ra ngoài dạo một chút cũng được"

"Nghe em"

..

Hai người quần áo cẩn thận, sau đó mới nắm tay nhau bước ra đường. Đây không phải lần đầu họ công khai nắm tay ở chốn công cộng, cũng không còn ngần ngại như lần đầu nữa, nhưng cũng không tránh khỏi một vài ánh mắt đặt quá lâu trên người mình.

"Họ lại nhìn chúng ta rồi". Vương Nhất Bác bĩu môi lên tiếng

"Ha ha, nếu ngại thì em buông tay đi"

"Không đời nào"

Hai người đi bộ băng qua đường lớn sẽ đến một công viên nhỏ, ở đó lúc nào cũng vô cùng nhộn nhịp.

Tiêu Chiến ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, nghiêng đầu ngắm nhìn mọi thứ. Đột nhiên một bé mèo con từ đâu cọ cọ vào chân anh.

"Cún con, em xem. Dễ thương quá này". Tiêu Chiến vừa nói vừa ôm lấy bé mèo đặt lên đùi mình.

"Này, anh đừng tùy tiện ôm nó như vậy"

"Không sao đâu mà"

..

"Nhất Bác, anh muốn ăn kem"

"Đang là mùa đông đó. Cổ họng anh cũng yếu nữa"

"Cũng lâu lắm rồi anh chưa được ăn mà"

"..."

"Đi mà, anh hứa chỉ ăn một que thôi. Có được không?"

"Chỉ một que?"

"Đúng a. Chỉ một"

Vương Nhất Bác không nói nữa, im lặng đứng dậy liền bị Tiêu Chiến níu lại.

"Sao vậy?"

"Thưởng cho em". Nói ra, anh vươn người hôn lên môi cậu một cái.

Vương Nhất Bác thụ sủng nhược kinh, nhìn anh đến ngây ngốc.

"Được rồi, em đi cẩn thận. Anh ở đây đợi em"

...

Tiêu Chiến ngồi lại, vui vẻ đùa giỡn cùng bé mèo nhỏ. Anh vốn dĩ ham vui, chạy theo mèo nhỏ đến cạnh đường lớn cũng không để ý. Bất ngờ một chiếc xe lao tới, anh không nghĩ nhiều vội lao ra ôm lấy mèo con.

[ Bác Chiến ] "Yêu"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ