Tiêu Chiến nói buổi chiều anh bận ra ngoài có chút việc, Vương Nhất Bác chịu khó đợi một chút Vu Yến sẽ ghé sang nói chuyện với cậu, vậy mà đã hơn một tiếng đồng hồ rồi không thấy ai.
Cậu chán nản mở điện thoại xem lại đống dự án mà mấy nay cậu nằm viện không giải quyết được. Thật sự là có chút đau đầu rôi.
*cốc cốc cốc*
"Mời vào..."
Vương Nhất Bác cứ nghĩ là Vu Yến đến, mắt vẫn còn chăm chăm nhìn vào màn hình ipad trước mặt.
"À ừm.. chào con, con là Tiểu Bác đúng không nhỉ?"
Vương Nhất Bác giật mình ngước lên, trước mặt cậu là một người phụ nữ trung niên, gương mặt có vài phần thân quen.
"A.. bác là...?"
"Bác là mẹ của Tiểu Chiến"
"Hả???"
Vương Nhất Bác đột ngột vùng dậy, nghĩ lại bộ dáng hiện tại của mình liền có chút lúng túng. "A... con.. con.. à mời bác ngồi"
"Hà hà, không sao không sao. Con cũng như con cái trong nhà. Đừng ngại, đừng ngại"
"Vâng..."
"Vết thương của con thế nào rồi. Ngại quá, mấy nay bác bận quá nên bây giờ mới đến thăm con được. Có ít trái cây, con ăn cho vui miệng"
"Bác... con cảm ơn bác.."
"Ầy,, là bác phải cảm ơn con mới đúng. Cũng xin lỗi vì bây giờ mới đến thăm con được. Là bác thất lễ rồi"
"Không... không có. Bác đừng nói như vậy"
Vương Nhất Bác lần đầu ra mắt phụ huynh, có chút lúng túng. Đã vậy mẹ Tiêu còn quá sức nhiệt tình, làm cho cậu thật sự là không biết nên làm thế nào.
"Tiểu Bác, Chiến Chiến nhà bác tuy lớn tuổi, nhưng nó thật sự không khác đứa trẻ là bao. Con vất vả rồi"
"Không có đâu, anh ấy thật sự rất tốt, rất chu đáo. Anh ấy chăm sóc con rất kỹ"
"Bác hy vọng hai đứa có thể, dài lâu"
"Con hứa với bác, con nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt"
"Hai đứa chăm sóc tốt cho nhau là được rồi"
"Con cảm ơn bác đã ủng hộ"
.
"Cún con.. anh về rồi ..... A... Mẹ???".
Tiêu Chiến vừa đẩy cửa bước vào liền thấy mẹ Tiêu đang ngồi bên cạnh giường của Vương Nhất Bác, hai người còn đang nói chuyện hết sức vui vẻ.
"Anh...."
"Chiến Chiến...."
"Mẹ, mẹ đến Bắc Kinh sao không nói con?"
"Mẹ là muốn đến xem xem bảo bối của con rốt cục ngang dọc thế nào. Hoá ra bên ngoài còn đáng yêu hơn cả trong ảnh, lớn lên thật là một đứa trẻ vừa dễ thương vừa hiểu chuyện"
Vương Nhất Bác được khen đến đỏ cả mặt, Tiêu Chiến thì đứng ngốc tại chỗ.
Tình yêu có thể biến mất đúng không?
Anh không còn là duy nhất nữa rồi đúng không?
Mẹ Tiêu là hết thương anh rồi đúng không? Mẹ chưa từng khen anh nhiều như vậy...
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bác Chiến ] "Yêu"
FanfictionTổng tài Vương Nhất Bác x Thư kí Tiêu Chiến Hiện đại, nhẹ nhàng, HE ........"Anh yêu em, Vương Nhất Bác" 5 năm, là cố chấp, là si mê, là điên cuồng, là khờ dại. Chung quy cũng chỉ vì một chữ "yêu"........