Chuyển ngữ: Mic
Tề Tốn Chi
Năm đó An Bình vào Quốc tử giám, ta đã có thể rời đi. Nhưng lúc nhận được tin thì vẫn đi tìm ân sư thỉnh cầu.
Ân sư ít nhiều có chút khó xử, người cho rằng với học thức của ta thì sớm đã có thể rời đi, hiện giờ quả thực không có lý do gì để giữ lại.
Ta đành phải sử dụng tuyệt chiêu, ôm đầu gối buồn bã thở dài: "Lão sư xem bộ dạng của con thế này, ngoại trừ đọc sách thì còn có thể làm gì nữa chứ?"
Ân sư lập tức hốc mắt đỏ lên, phất tay: "Vậy ở lại đi."
Vào một buổi sáng mùa xuân ấm áp, nàng đã tới, mọi người đều đứng hai bên cổng nghênh đón, ta bởi vì chân cẳng không tiện, lệnh cho hạ nhân đỡ ta ngồi sau một cây đa trong viện. Xuyên qua góc cổng lớn mở rộng nhìn ra, nàng đạp lên đôn gỗ từ trên xe ngựa bước xuống, đập vào mắt chính là bộ thâm y màu tuyết trắng. Tóc dùng kim quan búi trên đỉnh đầu, trong tay cầm chiết phiến, khóe môi hơi nhếch, lúc nhìn quanh, đuôi mày khóe mắt vô cùng phong tình.
Người nào người nấy thì thào nói chuyện, có lẽ là không ngờ nàng lại mặc nam trang, có điều vẫn cung cung kính kính theo bước chân nàng đi vào trong viện.
Cũng quả thực rất khéo, hôm ấy Tần Tôn đến muộn, vội vội vàng vàng xông vào, suýt nữa thì đụng trúng nàng. Mọi người đều cả kinh, bản thân Tần Tôn không biết người trước mắt là ai, thân là công tử nhà Thượng Thư, kiêu ngạo có thừa, lập tức liền muốn ngông nghênh lướt ngang qua nàng, nhưng lại bị nàng đưa tay ngăn lại.
Khi ấy Tần Tôn thiếu niên tuổi trẻ, cũng chưa phát tướng, tuấn tú vô cùng. Trước ánh mắt của bao người, nàng dùng chiết phiến nhấc cằm hắn, cười đến thập phần hài lòng: "Vị công tử này tư dung mỹ mạo, có thể nói là Tử Đô của đương thời nha."
Tần Tôn nào đã từng gặp qua người càn quấy như vậy, trước mặt bao người bị chọc ghẹo, đương nhiên sắc mặt không tốt, trắng xanh đan xen, kinh ngạc đến độ không nói nên lời. Cũng không biết liệu có phải quá mức chấn kinh hay không, hắn ngừng một hồi lâu, nói ra một câu chả ăn nhập gì: "Tử Đô gì chứ? Ở đây bọn ta chỉ có một Tề Tử Đô."
Ta ngồi sau gốc cây suýt nữa thì không khỏi bật cười, thử nhìn những người khác, cũng đều là biểu cảm nhịn cười đến nội thương.
Điều này đại khái cũng là một trong những nguyên nhân Tần Tôn sau này đi tìm An Bình báo thù, đúng là mất mặt quá sức.
Từ lúc ta mười lăm tuổi bị Tật Phong giẫm bị thương thì đã có mấy năm chưa từng gặp An Bình, năm nay vừa đến nhược quán (khoảng 20 tuổi), phụ mẫu lấy tên chữ "Tử Đô" cho ta, nàng cũng không biết, cho nên nhất thời cũng cao hứng, hỏi: "Tề Tử Đô là ai?"
Ta quan sát nét mặt nàng, trong đó chứa đựng sự hưng phấn hiếu kỳ cùng vui mừng, dù thế nào cũng không thể liên hệ với An Bình điện hạ đứng đắn quy củ lúc trước.
Mấy năm này nàng quả thực thay đổi rất nhiều.
Chẳng qua có ai lại không thay đổi chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận - Thiên Như Ngọc
MizahTruyện Re-up nhưng chưa xin phép, đăng lên để đọc off trên wattpad thôi ạ, nếu cần mình sẽ gỡ ngay ___________________________ -Tác giả: Thiên Như Ngọc -Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, hài hước, cung đình, hầu tước, nữ cường, công chúa thông minh lưu m...