"Em có muốn làm gì hôm nay không?"Riki chợt hỏi. Chúng tôi đã thức dậy từ rất sớm bởi đêm qua hầu như chẳng ai chợp mắt. Nhưng thay vì rời giường, chúng tôi chỉ nằm đó, đầu sát bên đầu, tay trong tay, ánh mắt thì nhìn trần nhà.
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Anh muốn nướng bánh." Tôi gật đầu.
"Vậy chúng ta sẽ làm bánh."
Rồi anh rời giường, tôi đi theo anh vào phòng tắm. Ôm anh từ phía sau rồi dịu dàng đặt lên cổ anh một nụ hôn.
Tôi thích ôm anh từ phía sau rồi vùi mặt vào hõm vai anh. Tôi thích nụ cười của anh mỗi khi anh xoay người lại đẩy tôi ra, một cách dịu dàng. Nhưng hôm nay thì anh đứng yên để tôi trao anh nụ hôn, rồi tôi thả lỏng vòng tay nhìn anh bước vào trong phòng tắm.
Chúng tôi cùng nhau làm bánh. Một mẻ macaron vì chúng tôi không còn quá nhiều nguyên liệu. Máy ảnh của tôi có nhiều hình của Riki lắm. Tôi chụp anh khi đang ngủ, khi anh đánh răng, khi anh thưởng thức cốc cà phê vào buổi sáng,...
Tôi thích chụp ảnh, và tôi thích anh là người mẫu của tôi. Hôm nay thì không. Tôi chỉ đứng gần đó rồi quan sát mọi động tác của anh. Cách anh rây bột, đong đường, khuấy và trộn hỗn hợp,... Chúng tôi im lặng hơn ngày thường. Riki chỉ tập trung làm bánh, tôi thì chăm chú nhìn anh.
Khi khay bột đã cho vào lò nướng, anh nói:
"Chúng ta xem phim nhé."
Tôi gật đầu, rồi chúng tôi rời gian bếp để đến phòng khách. Tôi hỏi anh muốn xem phim gì, anh bảo tôi gì cũng được.
Tôi đặt vào đầu dvd bộ "La la land" mà cả hai đã xem nhiều lần trước đây, anh không có ý kiến gì, và băng đĩa bắt đầu chạy.
Chúng tôi ngồi trên sofa xem những cảnh phim mà ai cũng thuộc nằm lòng những câu thoại, những giai điệu, những lời ca. Anh dựa sát vào tôi, tựa đầu lên vai tôi, thi thoảng ngân nga theo bài hát.
Tôi thích nghe Riki hát, dù cho anh luôn ngại ngùng với giọng hát của mình, tôi luôn cảm thấy lời ca của anh là điều ngọt ngào nhất.
Áp má mình vào mái tóc ngắn mềm của anh, vẫn về những khớp ngón tay của anh. Chúng tôi không nói gì mà chỉ im lặng thưởng thức bộ phim.
Anh lấy mẻ bánh ra khỏi lò, để nguội rồi bắt kem lên bánh.
"Em có nhớ buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta không?"
Làm sao tôi có thể quên được. Tôi đã hẹn Riki vào ngày lễ tình nhân. Anh vui vẻ đi cùng tôi dù chẳng hề biết tôi đưa anh đến đâu.
Chúng tôi đi theo những chỉ dẫn ngẫu nhiên mà tôi đã viết ra từ trước, để những mũi tên dẫn đường và dừng chân ở mọi nơi mà chúng tôi vô tình bắt gặp.
Anh cười khi đan tay vào tay tôi. Chúng tôi rảo bước dọc con phố, hơi ấm nơi anh truyền qua tay tôi, và khi đó tôi biết mình sẽ vì anh làm mọi thứ.
Tôi gật đầu, "Em cũng như anh. Em nhớ mọi chuyện." (*)
"Hát cho anh nghe đi Santa."