Tác giả: Roux*Tình tiết trong truyện thuộc về tác giả, tình cảm thuộc về hai người bọn họ*
Santa có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng của người trước mặt, giống những đốm lửa nhỏ đang hun nóng từng tế bào trên cơ thể anh.
Màn đêm chậm rãi bao trùm lên vạn vật, một chút ánh sáng le lói hắt lên dãy hành lang, trong chớp nhoáng lướt qua một đôi mắt đang trầm ngâm suy nghĩ.
Santa châm điếu thuốc, lặng lẽ rít một hơi, không rõ bản thân đang chờ đợi điều gì. Riki choàng hai cánh tay ôm lấy cổ anh, cố tỏ ra bạo dạn hết mức có thể. Thế nhưng hàng mi run rấy kia dường như đã phản bội cậu. Cậu đang lo lắng. Santa nghĩ. Nhưng anh không tìm thấy nổi một tia sợ hãi nào trong đôi mắt ấy.
Nhẹ nhàng phả một làn khói lên mặt cậu, màu xám trong lập tức len lỏi tan vào trong không khí, để lại một màu đen trầm mặc như cũ. Riki hơi buông anh ra, quay sang một bên để ho sặc sụa, mi mắt cậu cay nồng vì khói thuốc.
Như luyến tiếc chút dư vị vừa rồi, Santa chậm rãi đặt một tay lên eo người kia, nhưng có lẽ thế vẫn là chưa đủ, bàn tay ấy luồn vào trong áo nắm lấy eo cậu kéo về phía trước, mạnh đến nỗi xương đòn cậu đập thẳng vào cằm anh. Santa tiện đường hít một hơi nơi cánh cổ xinh đẹp ấy, không nhịn được mà dụi cả khuôn mặt lên xuống.
"Mùi ngọt thế."
Santa không hẳn là thích mùi hương ấy, anh thích mấy mùi thơm ngọt ngào hay nồng đượm kiểu như vậy. Nhưng anh thích người này, thế là quá đủ.
"Ưm..." Riki một tay ôm lấy cổ anh, tay kia mân mê mái tóc tơ mềm bên vai cậu. "Mùi... nước hoa rẻ tiền thôi."
Santa chuyển sang cánh cổ bên kia, đặt xuống một nụ hôn, bàn tay trái tìm đến vị trí đôi môi cậu, tay phải tiếp tục dạo chơi phần eo trơn láng, nửa đùa nửa thật nghĩ. Nếu em dùng loại nước 500 đô thậm chí là 5000 đô như trước kia đi chăng nữa, tôi sẽ chẳng thèm đếm xỉa gì đến em. Không phải vì tôi ghét người giàu, mà là vì tôi biết hai ta không cùng chung một vị trí. Thế nhưng trong một đêm như đêm nay, em chỉ cần dùng loại nước hoa nào đó ngoài kia với giá 5 đô, cho dù mùi hương của nó thật rẻ tiền, tôi vẫn có thể chết mê chết mệt vì em.
"Tôi muốn lấy máy ảnh."
Riki tận hưởng từng cái đụng chạm của anh lên làn da cậu, ngay lúc này, trong căn phòng bé xíu mà cả đời này cậu chẳng nghĩ bản thân sẽ phải bước chân vào một căn phòng như thế, cậu đang ở trong vòng tay của người cậu yêu.
Anh ấy yêu chụp ảnh. Phải, nỗi niềm của anh luôn được tìm thấy ở mấy bản nhạc trong chiếc băng cát xét cũ kỹ, hay những tấm ảnh mà anh chụp trong chiếc máy ảnh quý giá. Từng cuộn từng cuộn băng và ảnh chất đầy trên kệ, dưới gầm giường, cũng có khi là ở trong tủ.
"Bây... bây giờ ấy h...hả...."
Đôi môi anh chậm chạp rải từng nụ hôn vụn vặt dọc từ cổ lên tới bên tai cậu, hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá phả thẳng vào tận trong trí óc.
"Tôi muốn chụp em."
Riki cảm giác như có một luồn điện đang cuộn trào trong huyết quản, hai cánh môi đã sũng nước vì bị dày vò từ lúc nào, tâm trí cậu lúc này chẳng còn đủ để nghĩ ngợi gì đến chuyện khác nữa.