Chương 23 - Câu chuyện thứ hai (6)

4.5K 380 11
                                    

Khi Từ Trạch tỉnh lại từ cơn hôn mê, hắn phát hiện ra mình đang nằm trong một hang núi, tay chân bị trói chặt, dược hiệu trong cơ thể vẫn chưa hết hoàn toàn, cả người vô lực mềm nhũn.

Vầng trăng ngoài cửa hang lơ lửng giữa bầu trời đêm, nói rõ thời gian hắn bất tỉnh chí ít đã qua một canh giờ.

Khi nhìn thấy người mình vừa gặp qua vào ban ngày giờ đang ngồi cạnh đống lửa trong hang, hắn càng ngây ngốc không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể thăm dò hỏi: "Phu nhân...Tại sao cũng bị kẻ gian bắt đến nơi này vậy?"

Thấy hắn sau khi tỉnh lại hỏi như thế, Hà Tình từ một thân sa y đỏ tươi rực rỡ giờ đã đổi thành bộ kình trang [1] đen thẫm nói đầy câu dẫn: "Bởi vì thiếp chính là kẻ gian trong lời nói của quan nhân đấy! Ban ngày sau khi gặp được quan nhân xong, trong lòng thiếp nhung nhớ mãi không quên, liền đặc biệt mời ngài đến cùng thiếp tận hưởng đêm xuân... Chuyện tốt như vậy, quan nhân ngài sao có thể xưng hô với thiếp như lúc nãy? !"

Đờ cờ mờ!

Đù má nữ chính không chuyển giới, nhưng nam phụ hái hoa tặc pháo hôi lại chuyển giới mất rồi! !

Thần Sáng Thế Từ bị sự phát triển thần kỳ này dọa sững sờ một lúc lâu, mới dần dần trấn định lại nói rằng: "Nhưng ta lại không có ý muốn dây dưa cùng phu nhân, kính mong phu nhân giữ tự trọng, mau mau thả ta quay về."

Mỹ nhân sau khi chuyển giới trở thành một hái thảo tặc [2] diêm dúa lẳng lơ kia lại cười to nói: "Bởi vì ngài không có ý, nên thiếp mới để ý đến ngài! Cõi đời này nam tử lạm tình háo sắc rất nhiều, mà thiếp chỉ thích kiểu người cấm dục thủ lễ như quan nhân, chỉ cần gặp được liền không nhịn nổi muốn cùng người mây mưa một phen."

Không ngờ chính mình lại bị nhân vật trong tiểu thuyết đùa giỡn như thế, gương mặt của Từ Trạch cũng không kìm được hơi đỏ lên, thở dài nói: "Phu nhân nếu đã biết ta thủ lễ, còn cần gì phải đến mời. Nàng càng trêu đùa ta, ta sẽ càng không đụng vào nàng."

Hắn nói rất kiên định, nhưng đáng tiếc đối phương là một tên hái hoa tặc, lại còn là hái hoa tặc có đạo cụ hỗ trợ trong tiểu thuyết gốc, thế nên...

"Thiếp tự có biện pháp!" Đang lúc nói chuyện, người kia liền móc ra một bình sứ từ trong lồng ngực, "Mấy năm trước đây thiếp may mắn có được phương thuốc Xuân phong ngọc lộ, thứ thuốc này chỉ cần một giọt, liền có thể khiến cho nam nhân dục hỏa đốt người, cả đêm kim thương không gục, nếu không cùng người khác giao hợp, sẽ càng..."

"Sẽ càng khiến dâm độc thâm nhập cơ thể, không quá một canh giờ sẽ trúng độc mà chết." Một âm thanh hơi khàn khàn ngắt lời của ả hái hoa tặc.

Hai người bên trong hang núi đồng thời quay ra nhìn cửa động, Nhiếp tiểu nữ chính không biết đã im lặng đứng ở nơi đó từ bao giờ, giống hệt như lúc nam chính kịp thời đuổi tới nơi cứu người trong tiểu thuyết gốc vậy.

Nhiếp Linh Vân vừa đi vào hang động, vừa cười lạnh nói: "Tuy rằng ngươi đã cố ý giấu đi, nhưng ta vừa nhìn bước chân của ngươi liền biết ngươi là luyện gia tử [3]. Một nữ nhân biết võ công, lại đi giả bộ chân yếu tay mềm, còn muốn xuất đầu lộ diện trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa nghĩ liền biết không phải thứ tốt lành gì."

[BL/Edit] Nữ chính nhà tôi biến thành nam mất rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ