Chương 126 - Câu chuyện thứ bảy (6)

334 26 0
                                    

Edit: 1kiss

————————————————–

Khi thanh kiếm cách mặt đất còn có ba trượng thì Tiếu tiên tôn nhảy xuống, thoáng chốc đứng vững vàng ở ngay bên cạnh Sở Tùy Phong.

Dưới ánh trăng bàng bạc soi rọi, vị tu giả chỉ còn cách phi thăng một bước này gương mặt tựa như ngọc tạc, y quan trắng hơn tuyết đông, thanh cao thoát tục đến mức dường như không hề liên quan gì đống rác chồng chất sau lưng.

Mà hắn cũng làm như không thấy toà núi nhỏ toàn đồ vật vứt đi kia, chỉ chìa tay về phía Sở Tùy Phong, nói rằng: "Ngươi theo sư phụ."

Sở Tùy Phong tuy rằng rất muốn hỏi cái người tình cờ lên chức sư phụ của mình này, núi rác thải bên cạnh rốt cuộc là ra sao, nhưng nhìn đối phương có vẻ không hề muốn giải thích gì thêm, hắn thì vừa mới làm đệ tử của người ta, tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều vào lúc này, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nắm tay Tiếu tiên tôn cùng ngự kiếm phi hành tới phủ đệ trên đỉnh ngọn núi.

Ở dưới Lạc Vân Phong đã lộn xộn như vậy, Sở Tùy Phong vốn tưởng rằng hắn sẽ nhìn thấy một cái chuồng lợn ở trên đỉnh núi, ai ngờ nơi này tuy không sạch sẽ hơn là bao, nhưng đưa mắt nhìn bốn phía thì cũng không nhìn thấy rác rưởi vứt lung tung, nếu so sánh với thảm cảnh dưới chân núi, tòa phủ đệ có ba sân vườn này đúng là tiên cảnh trên trời.

Đối mặt tình cảnh này, Sở Tùy Phong không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ sư tôn của hắn có một kẻ thù vô cùng lợi hại, cảnh tượng bên dưới ngọn núi là tác phẩm đầy ác ý của gã để khiến Tiếu tiên tôn cảm thấy buồn nôn.

Hắn không chỉ nghĩ như vậy, mà còn thực sự xem xét qua một vòng tính cách và trải nghiệm của ba vị cao thủ Đại Thừa Kỳ khác trong giới tu chân, suy đoán rốt cuộc người nào trong ba vị đó sẽ kết thù với Tiếu Tiên Tôn, còn có thể làm ra loại chuyện vừa tẻ nhạt lại vừa vô liêm sỉ đến thế.

Đợi đến khi hắn tin chắc rằng nghi phạm là ma tu chí tôn Dư Vạn Kiếp thì hắn cũng đã ăn xong bữa cơm tối mà Tiếu tiên tôn chuẩn bị cho hắn —— Hai quả linh xà.

Quả linh xà kia nhìn bề ngoài khá giống với quả táo ở thế giới người phàm, nhưng nó dù sao cũng là linh quả do người tu chân trồng trọt ra, hấp thu linh khí của thiên địa nhật nguyệt, tính chất thuần khiết, không chứa tạp vật, mặc dù sau khi ăn xong cảm thấy không no lắm, nhưng nó sẽ không gây trở ngại gì đối với việc tu hành của người tu chân, thậm chí còn có công năng thúc đẩy một chút.

Sở Tùy Phong ăn xong linh quả liền quay đầu nhìn về phía Tiếu tiên tôn, muốn hỏi y hai hạt quả còn lại trong mâm nên vứt ở nơi nào.

Kết quả còn không chờ hắn mở miệng, sư tôn hắn liền lấy ra một cái cây quạt dạng pháp bảo từ túi không gian, lại nhẹ nhàng phẩy một cái, một cơn gió bất chợt nổi lên, thổi hai hạt quả và ngay cả cái mâm chứa bọn chúng đều bay lên, đi ra ngoài theo hướng cửa sổ, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Sở Tùy Phong.

Sở Tùy Phong trong nháy mắt liền hiểu rõ toà núi rác ở dưới Lạc Vân Phong đến từ đâu.

Kiếp trước Sở Tùy Phong sống hơn ngàn năm, đã trải qua vô số kỳ ngộ không đếm xuể, từ người buôn bán nhỏ, tu chân đại năng giả đến vong hồn chấp niệm của tu giả thời thượng cổ còn lưu lại trần gian, có thể nói, hạng người gì hắn cũng đều gặp qua rồi —— ngoại trừ kiểu lười biếng đến mức như Tiếu tiên tôn.

[BL/Edit] Nữ chính nhà tôi biến thành nam mất rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ