Chương 6: Mảnh kí ức tồi tàn

199 20 2
                                    

   ''Cậu bé đáng thương, ngay từ khi sinh ra đã chẳng có nổi 1 ngày bình yên.

   Sinh ra trông một khu ổ chuột tồi tàn mục nát. Cha cậu là một kẻ bợm rượu, nghiệm cờ bạc còn hay về bạo hành với vợ con, mẹ thì là một người thần trí không bình thường, bà ấy thật sự rất thương cậu nhưng nhiều khi lại không thể kiểm soát được hành động của mình với cậu. Hại cậu dù cho có yêu thương bà ấy tới mấy, cũng nhiều khi chẳng dám đế gần bà.

   Nhưng mẹ cậu bị như vậy, chúng quy lại cũng đều là vì cứu cậu khỏi nhưng đòn roi vô lý của người cha khốn nạn kia. Đỡ cho cậu 1 chai rượu thuỷ tinh giáng xuống đầu, bà ấy đã thay cậu nhận lấy cú đánh như trời giáng đó. Chai rượu thuỷ tinh tan nát, máu từ đầu bà ấy cũng chảy xuống thành dòng, đỏ tươi tanh nồng.

   Cậu bé ngây thơ lúc đó còn chưa hiểu chuyện gì. Chỉ thấy mẹ vừa bị bố đánh đến chảy máu đầu liền cuống cuồng lên lo lắng không thôi. Cậu vốn đã khóc từ trước đó bởi từng nhát roi của người cha kia, giờ lại được thấy cảnh đáng sợ như vậy liền khóc còn to hơn, Chạy ngay tới ôm chặt lấy đầu người mẹ, miệng không ngừng gọi tên bà. Nước mắt nhạt nhoà thấm đẫm gương mặt non nớp của cậu nhìn tới thật đáng thương làm sao.

   Cũng may, sau khi đánh cho mẹ cậu chảy máu đầu bất tỉnh, cha cậu liền quay người bỏ đi. Còn may hơn nữa, có một người hàng xóm tốt bụng nghe thấy động tĩnh liền chạy sang giúp cậu sơ cứu, băng bó lại vết thương cho mẹ. Tuy không thể đưa bà tới bệnh viện để kiểm tra kĩ hơn nhưng cũng đã giúp cho bà ấy thoát chết trong gang tấc.

   Sau lần đó, mẹ đã cứu cậu một mạng, nhưng đổi lại, cũng là từ sau lần đó, thần trí bà ấy bắt đầu trở nên văn vẹo hơn. Thường xuyên đánh đập cậu trong vô thức, số lần còn nhiều hơn lúc trước. Thậm chí, sau lần đó còn có nhưng lần bà ấy dám phản bác lại cha, khiến cho ông ta tức giận, ra tay hành hạ cậu và mẹ cũng hung tàn hơn lúc trước.

   Nhưng rồi, cái ngày gia đình cậu tan nát ấy, cuối cùng cũng đến.

   Vào một ngày đẹp trời, ngay khi cậu vừa đi chơi cùng cô hàng xóm tốt bụng lần trước đã giúp mẹ cầu về, ngay một khung cảnh khinh hoàng đươc bày ra trước mắt cậu. Bàn ghế, đồ đạc trong nhà đều bị sáo trộn, đổ vỡ lung tung hết. Còn có máu tươi, loang lổ vấy bẩn khắp nơi. Cậu lúc đầu còn sợ đến mức đứng trôn chân ở ngoài cửa một hồi lâu, mãi về sau mới dám đánh bạo mà bước vào.

   Một bước, hai bước, cẩn cẩn trọng trọng tới từng bước đi. Cậu lên tiếng gọi mẹ, còn cẩn thân ngó nghiêng xung quanh xe cha có ở nhà không? Và rồi lúc bấy giờ, chân cậu bất ngờ dẫm phải một vũng máu, ngay bên cạnh còn nghe thấy tiếng ''tí tách'' chảy từ trên xuống rõ mồn một. Cậu có chút dè chừng, từ từ ngước lên nhìn...

     -C... cha?

   Đôi đồng tử màu lam ngọc mở to hết cỡ, như thể cậu không dám tin vào nhưng gì đang hiện hữu trước mắt mình kia. Thứ cậu nhìn thấy chính là... đầu của cha cậu đã bị chặt lìa khỏi thân, cắm vào cây treo đồ còn đang tí tách chảy xuống từng gọt máu. Cậu sỡ tới mức cả người như thể bị đóng băng lại, không thể di chuyển, cũng không thể động đậy được...

[JackNaib] Khó nói lời yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ