Chương 3 (Phần IV: Đồng hành)

46 2 0
                                    

Từ xưa đến nay, đứng trước chuyện quốc gia đại sự, chuyện tư tình trai gái đều nhẹ tựa lông ngỗng, Phương Hồi và Trần Tầm chưa kịp lo lắng gì, mấy quả lựu đạn đã làm nổ tung sự chú ý của tất cả mọi người.

Tối ngày mồng tám tháng năm, Phương Hồi nhận được điện thoại của Trần Tầm, cậu nói rất gấp gáp: "Chín giờ sáng mai đến trường tập hợp, họp toàn trường".

"Về chuyện NATO đánh bom đại sứ quán Trung Quốc ở Nam Tư à?"

"Ừ! Mẹ kiếp cái bọn NATO, quá đáng thật! Thôi nhé, tớ còn phải báo với những người khác nữa!"

"Ừ, đừng có cáu bẳn như vậy!"

"Tớ biết rồi, thế nhé, bà nó chứ!" Trần Tầm hậm hực cúp máy.

Phương Hồi thở dài, bật ti vi lên toàn bản tin về vụ đánh bom này, sáng ngày mồng tám tháng năm, liên minh NATO dưới sự cầm đầu của Mĩ đã ném bom đại sứ quán nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa tại Nam Tư, khiến khu nhà đại sứ quán bị phá hủy nghiêm trọng, ba người thiệt mạng, hơn hai mươi người bị thương. Phóng viên Tân Hoa Xã Thiệu Vân Hoàn, phóng viên Quang Minh nhật báo Hứa Hạnh Hổ, Chu Dĩnh không may tử nạn, cả nước Trung Quốc đều chìm trong sự phẫn nộ và thương tiếc.

Ngày hôm sau, toàn bộ thầy trò đều có mặt ở trường đúng giờ, không ai đến muộn. Bình thường học sinh thường xuyên bị nhắc nhở "đứng thẳng hàng, không được nói chuyện", hôm đó tất cả đều tĩnh lặng, cả sân trường chìm trong bầu không khí trang nghiêm. Trước khi cuộc họp bắt đầu, cả trường hát quốc ca, giai điệu "vùng lên, người dân không chịu làm nô lệ" vang lên, học sinh hát rất hào hùng, tiếng hát bay lên tận mây xanh.

Mọi người thường nói rằng chúng tôi là thế hệ ích kỉ, ý thức quốc gia mờ nhạt, đến thế hệ chúng tôi sự cứng rắn, mạnh mẽ vốn có ở người Trung Quốc biến thành nụ hoa mềm oặt. Nhưng tôi có cảm giác rằng cách nói này rất vớ vẩn. Vì hồi nhỏ, chúng tôi đã được hưởng nền giáo dục truyền thống, điều đầu tiên mà chúng tôi biết là phải yêu tổ quốc, yêu Đảng, yêu nhân dân. Vì là thế hệ con một nên rất coi trọng cái gọi là quyền sở hữu. Vì không phải chịu nhiều vất vả, đắng cay nên cảm thấy Trung Quốc cũng không tồi, không đến nỗi tôn sùng hàng ngoại, ngày ngày chỉ nhắc đến nước Mĩ. Vì được giáo dục tốt nên đi xe bus biết nhường chỗ cho các cụ già, biết bỏ rác vào thùng và không khạc nhổ bừa bãi. Vì có ý thức nên không phàn nàn, không chỉ trích đồng bào mình không có tố chất với giọng kẻ cả, chỉ cần làm sao mình làm tốt là được. Vì đã từng bị kì thị ở nước ngoài nhưng lại không xa được ba mẹ nên rất nhớ nhà, thế nên không nói dối lừa gạt người khác, thực sự chỉ muốn về nước báo hiếu với tổ quốc, mong đất nước thống nhất, phồn vinh, phát triển...

Tôi nghĩ hồi đó chắc chắn đám Trần Tầm cũng có suy nghĩ như vậy, sau khi tan họp, bọn họ cùng nhau về lớp, trên đường đi, mồm mép Triệu Diệp không nghỉ phút nào.

"Bọn mình cũng không được đáp trả! Tức chết đi được!" Lâm Gia Mạt cấu viên tẩy ra thành những mẩu vụn.

"Đúng vậy! Tớ nghe chị tớ nói trường đại học của bọn họ kéo đến đại sứ quán của Mĩ để biểu tình! Bọn họ đã làm rất nhiều biểu ngữ, khẩu hiệu! Bọn mình đi xem chứ?" Kiều Nhiên nói.

Năm Tháng Vội VãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ