Chương 5 (Phần IV: Đồng hành)

36 2 0
                                    

Sau hôm đó Lâm Gia Mạt sống trầm hẳn đi, cho dù là việc học hành hay việc học múa đều không tập trung được tinh thần, đôi má vốn rất hồng hào, tươi tắn cũng hóp lại. Hơn nữa cô không còn trêu đùa, chuyện trò với người khác nữa, tính tình cũng nóng nảy hơn, hơi một tí là lại bắt bẻ người khác. Sau mấy lần chứng kiến cảnh cô sửng cồ, Triệu Diệp không dám trêu nữa. Phương Hồi khuyên nhủ nhưng cũng không thay đổi được gì.

Những người có con mắt đều biết Lâm Gia Mạt là người khó chơi, biết ý nên không dám chọc tức cô, đúng lúc này, Vương Mạn Mạn lại vô tình chọc vào tổ kiến lửa.

Hôm đó được nghỉ, cả khối mười đến trường tập múa, sau khi múa được mấy vòng được nghỉ giải lao, Vương Mạn Mạn đến chỗ Trần Tầm và Lâm Gia Mạt, hỏi với ý thăm dò: "Bình thường cái cậu hay đến tìm các cậu là ai vậy?"

"Hả? Cậu nói Phương Hồi à?" Trần Tầm nói.

"Ừ! Cái cậu mà để ngôi lệch ấy, tên là Phương Hồi đúng không? Cậu ấy ngộ thật đấy!" Vương Mạn Mạn nhìn về phía Phương Hồi đang đứng đằng xa, nói.

"Sao vậy?" Trần Tầm hỏi với vẻ thắc mắc.

"Đó, cậu coi cậu ấy mặc loại quần gì kìa!" Vương Mạn mạn ghé sát vào Trần Tầm, vừa cười vừa nói.

Trần Tầm và Lâm Gia Mạt liền nhìn theo hướng chỉ của Vương Mạn Mạn, Phương Hồi đang nói chuyện với Kiều Nhiên, cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo phông cổ bẻ rất bình thường và chiếc quần short giả váy màu xanh đã lỗi mốt từ lâu.

"Nhìn quê thật đấy!" Vương Mạn Mạn nói với giọng mỉa mai.

Trần Tầm biết Phương Hồi không phải là cô gái ăn mặc thời trang, bình thường con gái thường đeo vòng dây này nọ, nhưng cô thì không bao giờ. Hồi đó trường F đều yêu cầu cả trường phải mặc đồng phục, mọi người quần áo đều giống nhau, điểm duy nhất có thể thể hiện cá tính là hai bàn chân, vì thế mọi người đều tập trung vào đôi giày. Những cậu gia đình có điều kiện thường đi giày Adidas, Nike, Reebok, kém hơn một chút thì giày Li Ning. Còn con gái, nếu thời trang một chút thì đi giày đế xuồng, giày khủng bố, hoặc giày thể thao hạng sang, những bạn bình thường cũng đi giày Pepsi với màu sắc rực rỡ gì đó. Còn Phương Hồi thì luôn đi đôi giày vải rất bình thường, giờ thể dục cũng chỉ đi đôi giày thể thao của hãng Doublestar trong nước.

Tuy nhiên, mặc dù Phương Hồi rất giản dị, nhưng cô rất có khí chất, học hành giỏi giang, thế nên không ai vì chuyện này mà chế nhạo cô. Trần Tầm lại càng không bao giờ kén chọn cái đó, hay nói cách khác, cậu không bao giờ để ý đến những chuyện này, cậu cảm thấy dù xét trên góc độ nào, Phương Hồi đều rất ổn.

Nhưng bây giờ bị Vương Mạn Mạn nói như vậy, Trần Tầm cũng thấy khó chịu, nên chỉ đáp rất thờ ơ: "Cũng được đó chứ, tớ thấy không đến nỗi!"

"Cũng được? Thôi đi cậu? Bao nhiêu năm rồi tớ không nhìn thấy ai mặc quần short giả váy cả, hình như mốt đó là hồi học cấp một! Đúng không, Gia Mạt?" Vương Mạn Mạn quay đầu sang hỏi Lâm Gia Mạt.

Lâm Gia Mạt vốn đã không vui vẻ gì, thấy Vương Mạn Mạn nói vậy càng nóng máy hơn. Câu trả lời của Trần Tầm cũng không khiến cô hài lòng, cô nghĩ, người khác chê Phương Hồi như vậy, kiểu gì cậu cũng phải đứng ra phản bác đôi câu, nhưng Trần Tầm vẫn ậm ờ cho qua. Và thế là cô liền lườm Trần Tầm một cái rồi lạnh lùng nói với Vương Mạn Mạn: "Short giả váy thì có sao? Không phải hôm trước cậu cũng mặc quần soóc đến trường đó thôi?"

Năm Tháng Vội VãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ