Chương 18 (Phần V: Trưởng thành)

27 1 0
                                    

Tôi đã từng hỏi Phương Hồi rằng, sau khi nghe xong bài văn của Kiều Nhiên cô có cảm giác gì. Phương Hồi cúi đầu xuống, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn rất lẻ loi, sau đó cô khẽ thốt ra hai chữ: sợ hãi.

Hôm đó Phương Hồi không ngước mắt lên nhìn Kiều Nhiên, im lặng chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn lời nói. Không phải cô không cảm động, chính vì cảm động nên mới cảm thấy sợ hãi.

Còn Kiều Nhiên thì dường như không đọc ra được suy nghĩ của Phương Hồi, cũng như mọi bận, cậu mỉm cười bước đến chỗ cô, thậm chí khiến cô nảy sinh ảo giác rằng, tác giả của bài viết đó không phải là Kiều Nhiên.

"Này, cho tớ mượn cục tẩy với!" Kiều Nhiên đứng trước mặt cô nói.

Phương Hồi vội lấy cục tẩy trong túi đựng bút ra và đưa cho Kiều Nhiên, cục tẩy đó có hình dạng như chiếc bút chì to, nhìn bên ngoài thấy hình dạng của nó rất không phù hợp với chức năng.

"Ê? Sao to thế!" Kiều Nhiên sửng sốt nói: "Có cục nào nhỏ hơn không?"

"Không... không có". Phương Hồi ra sức lắc đầu, tóc mai phất lên, khiến người đối diện ngẩn người ra một lát.

"Cái này dùng được cả đời đúng không..." Kiều Nhiên nhìn cục tẩy trong tay nói: "Thôi thế tặng cho tớ nhé! Tớ thử thí nghiệm xem có dùng hết được nó không".

Phương Hồi gật đầu không nói gì, mãi cho đến khi Kiều Nhiên đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn thế giới.

Nắng ngoài cửa số khá chói mắt, không biết trong sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm yêu mến chân thật, giản dị, chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi cái còn quá sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi đã trở thành người lớn.

Trần Tầm cũng rất day dứt với bài văn của Kiều Nhiên, giờ thể dục chơi bóng cũng không chuẩn, ngồi cùng với Triệu Diệp - người chưa lành vết thương ở ngoài sân. Ngồi từ xa, lúc cậu nhìn Phương Hồi, lúc lại nhìn Kiều Nhiên, trong lòng vẫn thấy hơi buồn.

"Không ngờ Kiều Nhiên lại giỏi nhỉ!" Trần Tầm vỗ bóng nói.

"Gì vậy?" Triệu Diệp ngơ ngác ngoảnh sang nói.

"Bài văn ấy!" Trần Tầm tung bóng lên rồi đón: "Bài "Một đóa đinh hương" đó".

"À, cái đó hả, cậu ta từ kẻ thất tình biến thành nghệ sĩ lâu rồi".

"Cậu bảo, người mà cậu ấy viết là ai vậy?" Trần Tầm hỏi dò.

"Người cậu ấy thích thôi". Triệu Diệp đáp rất thờ ơ: "Không phải trước đây cậu ấy đã từng kể với bọn mình là yêu thầm một đứa bạn học cùng lớp cấp hai đó sao".

"Vậy hả?"

"Ừ!" Triệu Diệp liếc Trần Tầm một cái rồi nói: "Thôi, có nói ông cũng không hiểu, ông không ở trong hoàn cảnh của người ta thì làm sao biết được tâm trạng của người ta, ông và Phương Hồi ngày nào cũng quấn quýt bên nhau sao mà hiểu được nỗi đau của bọn tôi!"

Năm Tháng Vội VãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ