Chương 10 (Phần III: Qua lại)

37 1 0
                                    

Tôi nghĩ, thời gian quay ngược trở lại, Đường Hải Băng cũng kể cho Trần Tầm và đám bạn của cậu nghe câu chuyện này, tuy nhiên, chắc chắn là cậu ta cũng kể với giọng rất phẫn nộ, vừa kể vừa chửi, có khi còn thêm mắm thêm muối gì nữa.

Thực tế cũng đúng là như vậy, trong lúc Trần Tầm chuẩn bị đuổi theo Phương Hồi, Đường Hải Băng liền kéo ngay cậu lại và quát: "Mặc kệ nó! Sao ông lại tìm loại con gái đó! Ông có biết nó là ai không?"

Cô bạn mặc chiếc áo len bó sát người và ra mở cửa cho họ tên là Ngô Đình Đình, cô đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Hải Băng, liền hỏi: "Cậu ấy là ai vậy? Trước đây ông có quen à?"

Đường Hải Băng hậm hực nói: "Còn nhớ hồi cấp hai tôi đã từng kể cho mọi người nghe chuyện ông bạn tôi bị đâm chết hay không?"

"Nhớ, không phải chính là thằng bạn phải bỏ mạng vì người yêu đó sao". Cậu bạn bên cạnh tiếp lời, cậu này tên là Tôn Đào, cô bạn gái đi cùng với cậu là Dương Tình.

"Đúng vậy, con bé người yêu đó chính là Phương Hồi!" Đường Hải Băng nhìn Trần Tầm nói.

"Ông nói ai vậy!" Trần Tầm bắt đầu cáu.

"Nói con bé đó! Nó là đứa kinh khủng lắm đấy! Bán đứng ông mà ông còn đứng đếm tiền cho nó à!" Đường Hải Băng quạt lại.

"Vớ vẩn! Không thể thế được!" Trần Tầm bực bội nói.

"Ông coi ông kìa! Mẹ kiếp! Tôi lừa ông làm gì! Sao nó lại hớp được hồn ông nhỉ? Nó đâu có xứng với ông?" Đường Hải Băng nhổ một bãi nước bọt nói.

"Tôi thấy Hải Băng không lừa ông đâu, con bé người yêu ông có đáng tin cậy không?" Tôn Đào trầm tư nói.

"Phương Hồi không phải là hạng người đó!" Trần Tầm không thể tin, hình ảnh Phương Hồi trong lòng cậu hoàn toàn khác với cô nàng hư hỏng mà Đường Hải Băng kể.

"Sao ông không hỏi chuyện ngày xưa của cậu ta? Có người yêu hay không? Ít nhất là nói những chuyện về thời cấp hai ấy! Chuyện cổng trường có người bị đâm chết chẳng ầm ĩ một thời gian còn gì! Nếu tôi biết cậu ấy học trường B, chắc chắn tôi sẽ hỏi". Dương Tình nói.

"Tôi..." Trần Tầm không biết phải nói gì, cậu không biết Phương Hồi học trường cấp hai nào, lần nào nói đến chủ đề này, cô cũng lảng sang chuyện khác, lúc đó cậu cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy đúng là rất khả nghi.

"Tớ nghĩ chắc cậu ta không nói cho ông biết cậu ta học trường cấp hai nào đúng không?" Ngô Đình Đình nói trúng tim đen Trần Tầm.

"Cậu ấy... cậu ấy có nói!" Trần Tầm vội vàng phủ nhận.

"Thôi đừng giả vờ nữa, mẹ kiếp! Ông cần gì phải lừa bọn tôi? Đằng nào thì cô nàng có phải là người yêu của bọn tôi đâu!" Đường Hải Băng bực bội khua tay: "Nếu ông thấy nó ổn, nó tuyệt vời thì cứ việc yêu! Bất luận nó là người thế nào, đã từng làm chuyện tồi tệ gì, ông đều yêu nó vạn năm, thì ông cứ việc đuổi theo! Tôi cũng quan tâm làm đếch gì, kể cả sau này ông chết đường chết chợ, tôi đi qua cũng chẳng buồn nhìn!"

Năm Tháng Vội VãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ