☆Chương 137: Phiên ngoại thứ năm: Được như ước nguyện.
*Lưu ý: Chương không thích hợp đọc lướt.
"Giang tiền bối, chị khát nước không?" Lục Y Vũ vẻ mặt ân cần mà cầm nước khoáng đưa cho Giang Nam Ảnh.
"Tôi không khát." Giang Nam Ảnh trực tiếp xoay người rời đi, đến chạm cũng chưa chạm vào bình nước kia.
Dựa theo tác phong từ trước đến nay của Giang Nam Ảnh, nàng khẳng định sẽ không để Lục Y Vũ nhìn đến sắc mặt của mình, chỉ là mấy hôm trước khi nàng ở trên đảo học lời kịch, thấy được một ít cảnh tượng khiến cho nàng đối với tân nhân vẻ ngoài an an tĩnh tĩnh này không có nổi nửa điểm hảo cảm. Nếu không phải bởi vì hiện tại còn ở trên Hoang Đảo, nàng đã sớm báo cảnh sát.
"Đây là cái gì?" Giang Nam Ảnh nghi hoặc mà nhìn vòng sáng đột nhiên xuất hiện ở dưới chân mình, quanh năm suốt tháng tích cóp cảnh giác khiến nàng muốn tránh khỏi nó, chỉ là nàng vẫn chậm một bước, lực hấp dẫn cường đại trực tiếp làm nàng hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất đi, nàng tựa hồ nghe thấy Lục Y Vũ hướng nàng bước tới.
Thật là phiền toái, đây là ý niệm cuối cùng của Giang Nam Ảnh.
"Nam Ảnh...... Chị... chậm..... a..."
"Tiếng gì vậy, đây là đâu?" Giang Nam Ảnh chậm rãi mở mắt, chỉ nhìn thấy xung quanh có vô số màn ảnh hiện lên không ngừng, chờ đến khi nàng hoàn toàn mở mắt ra, hình ảnh trên màn ảnh đã dừng lại.
"Đây là tình huống gì vậy?!" Giang Nam Ảnh cũng xem như đã có hơn 20 năm đem hai chữ bình tĩnh khắc vào xương cốt, chỉ là khi nhìn đến loại tình huống này, ai lại có thể bình tĩnh được chứ!
Trên màn chiếu phát sáng, thân thể mảnh mai của hai nữ nhân quấn lấy nhau, khuôn mặt của nữ nhân phía dưới kia hoàn toàn triển lộ trước mặt Giang Nam Ảnh.
"Cố Niệm Bắc, sao lại là cô ta?"
Ngay lúc Giang Nam Ảnh chuẩn bị hồi phục được bình tĩnh, màn ảnh vốn dĩ không tiếng động đột nhiên có âm thanh, nàng rõ ràng nghe được Cố Niệm Bắc đắm chìm trong đó kêu lên: "Nam Ảnh...."
"Ừm..?" Giọng nói của nữ nhân phía trên tựa như sấm sét nổ tung trước mặt Giang Nam Ảnh, ngay sau đó, nàng thấy nữ nhân kia hơi nghiêng sườn mặt, cho dù chỉ lộ ra một chút, Giang Nam Ảnh cũng có thể rất rõ ràng mà nhận ra, nữ nhân phía trên kia, chính là nàng.
Giang Nam Ảnh không biết thời gian đến tột cùng đi qua bao lâu, nàng chỉ biết trong thời gian này, nàng đã nhìn chính mình cùng với Cố Niệm Bắc ân ái vô số lần, đủ mọi nơi, mọi vị trí, có lúc Giang Nam Ảnh thậm chí xấu hổ đến nỗi không muốn xem, thì quầng sáng sẽ không nề hà để sót bất kỳ thanh âm nào truyền tới lỗ tai nàng.
"Người kia thật sự là mình sao?" Đây cũng là nghi vấn hiện lên vô số lần trong lòng Giang Nam Ảnh.
Lại không biết qua bao lâu, màn chiếu khác bắt đầu hiện lên, trước khi màn chiếu mới ổn định, Giang Nam Ảnh còn tưởng rằng sẽ lại nhìn thấy Cố Niệm Bắc giống như vừa rồi.
"Lần này vậy mà mặc quần áo rồi." Mình đang nghĩ cái gì vậy a! Giang Nam Ảnh cảm thấy mình là điên rồi.
Sau khi tỉnh ngộ đây là hình ảnh đứng đắn, Giang Nam Ảnh bắt đầu nghiêm túc nhìn xem. Rõ ràng là không phải cùng thời gian với cái lúc trước, cũng không phải là một màn ảnh ngắt quãng, màn ảnh lần này là liên tục.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) [BHTT - EDIT] Cố ảnh hậu là tiểu đồ ngốc
RandomHán Việt: Cố ảnh hậu thị cá tiểu sỏa qua [GL] Tác giả: Xuân Miên Bất Giác Hiểu Bản convert thuộc Dywind và Tammy Kim bên Wiki Dịch. Tình trạng raw/convert: Hoàn thành 119 chương+6 phiên ngoại. ☆Tình trạng edit: ít nhất 2 chương/tuần; thứ 3 và thứ 6...