Chương 194: Quân doanh Bắc Yến

70 2 0
                                    

Mùa xuân Bắc quốc tuy cũng xanh mướt đã mắt, nhưng không hề cho người ta cái cảm giác ấm áp.

La Duy dọc đường đi cùng Tôn Ly, vừa phải tránh người của Mạc Hoàn Tang, lại phải ngày đêm không nghỉ gấp rút lên đường, sắc mặt vốn có chút hồng nhuận đã trở nên xanh trắng. May mà tinh thần y như dây cung đã kéo căng, vô cùng khẩn trương, người khác thấy dáng vẻ của y không tốt, nhưng bản thân La Duy không hề thấy mệt.

Đám người Vệ Lam thay nhau tìm Ngụy thái y, đều lo lắng cho thân thể La Duy. Ngụy thái y trợn trắng mắt nhìn mấy người này sốt sắng, nhưng bây giờ mỗi ngày đều chạy lang thang gấp rút lên đường, ông sao có thể nghĩ ra cách khiến La Duy khỏe lên được? Sờ sờ gói dược liệu đeo trên người, nếu không nhờ Long Huyền cho nhân sâm Tuyết Sơn, thuốc Hưng Võ đế ban cũng là đồ thượng đẳng, ngàn vàng khó kiếm, La Duy nói không chừng cũng đã xuống mồ an nghỉ.

Ngay khi La Duy và đoàn người tới thành Hạ Phương, đại quân Đông Thương do nhiếp chính thân vương Dương Nguyên Tố chỉ huy, qua cửa Xuân Độ, nhắm thẳng thành Hạ Phương mà đến.

"Ô Sương thiết kỵ dũng mãnh dị thường." La Duy thấy khi Tôn Ly biết được đại quân Đông Thương cũng vào Bắc Yến đã phải cố đứng thẳng để không té xỉu, liền giải thích với Tôn Ly: "Lần này không tiêu diệt toàn bộ Ô Sương thiết kỵ, Bắc Yến sau này sẽ để lại hậu hoạn khôn lường."

Tôn Ly nói: "Trong Ô Sương thiết kỵ cũng có người bị chủ nhân ta thu phục, vì sao phải diệt toàn bộ?"

"Nhân tâm khó dò." La Duy nói: "Thanh Sa thái tử sao có thể biết người theo phe hắn không có tâm tư khác? Họ đều là những người theo Mạc Hoàn Tang vào sinh ra tử, người mà giao tình vào sinh ra tử cũng có thể quên, Tôn tướng quân, loại người này ngươi dám dùng sao?"

Tôn Ly không có lời nào để nói, Ô Sương thiết kỵ chính là thiên hạ của Mạc gia, Tư Mã Thanh Sa muốn thu phục họ, đúng là nói dễ hơn làm.

Một tháng sau, La Duy và đoàn người mới chạy tới quân doanh Bắc Yến dưới thành Hạ Phương. Lúc này Tư Mã Tru Tà và đại quân của Mạc Hoàn Tang đã rút quân, mà đại quân Đông Thương cũng cách thành Hạ Phương không xa.

La Duy không có vào thành Hạ Phương, chỉ để Tôn Ly vào thành thông báo với Tư Mã Thanh Sa một tiếng.

Đoàn người một tháng nay đều ngày đêm gấp rút lên đường, người người đều bẩn đến nỗi khó nhận ra hình dạng. La Duy bảo mọi người đi rửa mặt chải đầu, chính y cũng cùng Vệ Lam tắm một chút.

"Muốn gặp chính chủ, ta phải sạch sẽ một chút mới được." Ghé vào bồn tắm, La Duy nhắm mắt như muốn ngủ, nói với Vệ Lam ở phía sau lưng.

"Lại gầy đi rồi." Vệ Lam đưa tay sờ xương cốt y, dường như oán giận nói một câu.

"Nói lung tung." La Duy đưa tay xuống hông, véo một ít thịt cho Vệ Lam xem: "Gầy hơn nữa thì ta còn giống người hay sao? Đây là cái gì? Chẳng lẽ là thịt trên người kẻ khác?"

"Được rồi." Vệ Lam đánh nhẹ vào tay La Duy, da thịt non mềm, cho dù là tự y chạm vào, sẽ không tự làm đau bản thân, nhưng cũng đỏ một mảnh: "Sẽ tắm rất nhanh thôi, ngươi đừng lộn xộn."

[ĐAM MỸ] TRỌNG SINH CHI NGHIỆT NÔ NGƯỢC BẠO QUÂN (Chương 1-199) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ