[10].

1.1K 178 83
                                    

"Lúc đó chắc tôi bị điên rồi".

"Tôi chỉ ôm tâm lí ăn may mà mang đôi giày vào".

"Sau đó thì sao?".

"Ốm đi, thật sự tôi đã ốm đi rất nhanh. Từ đêm đến sáng chỉ hơn 10 tiếng đồng hồ, ngủ dậy một giấc mà tôi đã ốm đi tận 2kg...".

"Khoan, từ từ. Kha Vũ đến ôm em đi, hình như có chút lạnh sống lưng rồi".

Tiểu Cửu thật sự dở khóc dở cười. Tại sao mình rơi vào bước đường này rồi mà vẫn phải ăn cơm chó của người khác? Châu Kha Vũ rất không thích việc vào phòng người khác, sử dụng đồ của người khác, đụng vào vật dụng của người khác. Vậy nên từ nãy đến giờ cậu chỉ đứng ở một bên chứ không ngồi xuống, đưa mắt quan sát hai chàng trai đang bù lu bù loa trên giường người khóc người dỗ loạn xạ cả lên.

Lưu Vũ biết thói quen này của Châu Kha Vũ, nhưng trong lòng em vẫn có chút sợ sệt. Nói rõ hơn, không biết từ bao giờ em đã vô thức quá ỷ lại vào cậu, tiếp nhận cậu như một điều không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Đôi lúc ngẫm lại, Lưu Vũ cảm thấy mối duyên phận này thật sự thần kì lắm. Như lời ba em thường cảm thán mỗi khi xem mấy cái phim bộ sướt mướt, gì mà "giống như tiền duyên từ kiếp trước, có lẽ chúng ta đã gặp mặt nhau tại cầu Nại Hà rồi cũng nên". Ây dô, nghe thôi đã thấy vừa sến súa vừa phản khoa học chết đi được.

"Hì hì, Kha Vũ ôm tôi rồi cậu tiếp tục kể đi".

"Ôi trời, các cậu... thật hết nói nổi".

Lưu Vũ vui đến cười tít cả mắt, em ngả người lọt thỏm trong vòng ôm của người phía sau. Cảm giác ấm áp lập tức truyền đến, đúng là có người yêu thích thật. Mà khoan, bọn họ đã chính thức trở thành của nhau đâu nhỉ.

"Tôi bắt đầu ốm đi, đều đặn mỗi ngày tụt tận 2 kg. Quan trọng là dù tôi có ăn nhiều đến thế nào thì vẫn tụt kí không ngừng. Lúc đầu, tôi còn cảm thấy cực kì vui mừng. Nhưng sau đó, khi cân nặng hạ xuống 48kg tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn".

"Trong ngành chúng ta, 48kg cũng không phải quá gầy".

"Cái hôm cậu va vào người tôi ở sân trường, lúc đó tôi chỉ còn 42kg".

"Vậy là hiện tại cậu chỉ có 38kg thôi hả?".

"Đúng vậy. Cứ gần đến 7 giờ tối tôi lại cảm thấy buồn ngủ điên cuồng. Dù đã dùng đủ mọi cách chống cự nhưng vẫn không kiểm soát được mà ngủ thiếp đi. Đến sáng hôm sau khi leo lên cân kiểm tra thì lại giảm 2kg".

"Cậu đã thử đi khám bác sĩ chưa?".

"Tất nhiên là đi rồi. Thậm chí tôi còn kiểm tra tổng quát hết một lượt. Ngoài suy dinh dưỡng, thiếu máu và xương thiếu canxi ra thì còn lại đều rất bình thường. Tôi dốc hết sức ăn thật nhiều tinh bột nhưng vẫn không thể cứu vãn, cơ thể tôi bây giờ như cái động không đáy vậy".

"Cậu phát hiện mình không cởi được đôi giày ra nữa?".

"Đúng vậy, đến cả khi ngủ, khi tắm tôi đều không thể cởi được nó ra".

"Châu Kha Vũ... Châu Kha Vũ... cậu cứu tôi đi nếu không nó sẽ giết chết tôi...".

"Kha Vũ... anh xem như thế nào?".

[Bạo Phong Châu Vũ] - Hạ vũ âm [Hoàn].Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ