Ngoại Truyện : Bắt Cóc. (1)

5.9K 358 21
                                    

Cách thời gian Kỉ Tình cùng bốn đồ đệ của y ẩn cư trên Tiêu Dao Đỉnh cũng đã là mười năm.

Mười năm, đối với tu sĩ, chẳng khác gì như gió thoảng mây bay, nhắm mắt mở mắt, liền đã phong hóa luân hồi.

Nhưng dù vậy, mười năm này vẫn đtủ để xảy ra rất nhiều đại sự. Tỷ như, Tiêu Dao Đỉnh đã chào đón thêm bốn tiểu sinh linh do chính Kỉ Tình cam tâm tình nguyện ( thật ra là bị ép ) sinh ra.

Bởi vì lười đặt tên, nên Kỉ Tình liền tùy tiện chọn tứ trong bát nhã đến đặt tên cho bọn chúng.

Đại nữ nhi Lục Cầm năm nay mười tuổi, chính là hài tử có dung mạo giống với Kỉ Tình nhất. Một đôi mắt phượng, căn bản chính là từ khuôn khổ của y đúc ra.

Có điều, đôi đồng tử hắc bạch phân minh, cùng lúm đồng tiền ở hai bên má của nàng, cũng đã không khó để bọn họ biết được phụ thân nàng là ai.

Hài tử thứ hai, chính là con của Cố Thừa Trạch, tên gọi Cố Thiên Kỳ. Dung mạo của hắn, có thể gọi là vạn dặm có một. Mặc dù vẫn còn là một tiểu hài tử, nhưng cũng đã có cốt cách của một tra nam bại hoại. Suốt ngày dùng gương mặt tiểu soái ca đó trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

Tam nữ nhi có khuê danh là Vận Thư, họ Độc Cô. Lúc nàng còn nhỏ, bản thân Kỉ Tình cùng những người khác cũng đều không phân rõ được nàng rốt cuộc là cốt nhục của Duy Ngã hay Vô Song.

Nhưng theo tuổi tác ngày càng lớn dần, tính cách của nàng cũng ngày càng trở nên lạnh bạc, suốt ngày nghiêm mặt như bà cụ non. Thì bọn họ mới có thể khẳng định được, nàng là con của Vô Song.

Cuối cùng, chính là nhi tử nhỏ nhất, năm nay chỉ mới sáu tuổi, tên gọi Độc Cô Tứ Họa. Tiểu tử này, tính cách rất giống với Kỉ Tình lúc trẻ, cũng như là Độc Cô Duy Ngã. Không chỉ tinh nghịch, phá phách, vô tâm vô phế, hơn nữa còn rất lười.

Đối với bốn nhi nữ này của mình, Kỉ Tình xác thực là đã hết cách.

Gia đạo không yên, gia chủ bất lực.

Tỷ như hôm nay, trong lúc Kỉ Tình hạ sơn, Vọng Minh Cư lúc này cũng đã sớm rối loạn tưng bừng.

"Là kẻ nào đem mực vẽ bôi lên khăn lau mặt của ta!"

Kèm theo tiếng rống giận, thân ảnh của Lục Dạ liền đã từ trong sương phòng đi ra. Lúc này, trên tay hắn vẫn còn cầm lấy một chiếc khăn chùi mặt dính đầy mực đen. Mà trên mặt, chính là loang lổ từng vết mực, trông vô cùng buồn cười.

"Phụt...ha ha..."

Theo tiếng cười nhìn sang, một khắc nhìn thấy tiểu tử A Họa kia đang đứng một bên, ôm bụng cười nhạo chính mình, Lục Dạ ngay lập tức liền đoán được 'hung thủ' gây sự là ai.

"Độc Cô Tứ Họa! Con đúng là ngứa da rồi!" Sắc mặt vốn đã đen do mực nước, lúc này lại càng thêm khó coi. Nhưng chưa để Lục Dạ đem tiểu tử không coi ai ra gì này dạy bảo một trận. Một âm thanh ẩn chứa nộ hỏa ngút trời liền đã truyền vào tai hắn.

"Lục Dạ, đệ mau đi xem nữ nhi ngoan của mình đã làm chuyện gì!"

Nhíu mày, Lục Dạ cũng không còn tâm sức quản A Họa nữa, lập tức chạy về phía gian phòng của Cố Thừa Trạch. Chỉ vừa mới cách cửa phòng chưa tới mười trượng, Lục Dạ đã lập tức bị mùi hương nức mũi đáng sợ từ bên trong truyền ra làm cho vội vã bụm mũi.

Vừa ngẩng đầu, hắn liền đã nhìn thấy Cố Thừa Trạch đang xách cổ áo của một tiểu nữ hài như xách một con gà con đi ra. Trong lỗ mũi cả hai cũng đều đang nhét giấy.

"Xảy ra chuyện gì? Mùi gì lại đáng sợ như vậy?" Khi nãy, dù đã nhanh chóng bế khí, nhưng mùi hương kia vẫn như cũ đủ để Lục Dạ say sẩm đầu óc, nghĩ tới liền ám ảnh.

"Cái này còn phải hỏi nữ nhi của đệ." Tuấn nhan của Cố Thừa Trạch đã sớm trướng thành màu gan heo, lồng ngực phập phồng không ngừng, rõ ràng là đã tức giận không nhẹ.

"Nàng nói với ta, bản thân vừa chế ra một loại hương liệu. Muốn ta giúp nàng thử nghiệm. Nhưng nào ngờ, chỉ vừa mới mở nắp của bình ngọc ra, mùi hương khốn kiếp đó liền đã tràn ra khắp phòng của ta. Bây giờ ta còn chả dám bước vào đi mang bình ngọc ra."

"Nói đi, có phải là đệ không muốn sư tôn đến phòng ta ngủ, cho nên mới cố ý để nữ nhi đến hạ độc thủ với ta hay không!"

Lục Dạ :.....................

Biết là nữ nhi của mình lại gây ra chuyện lớn, Lục Dạ liền có chút đau đầu mà xoa xoa mi tâm, hung hăng trừng nàng một chút.

Đúng lúc này, phía sau hậu sơn, lại đột ngột truyền tới tiếng gào bi thương của Độc Cô Duy Ngã :"Vô Song! Ta chịu hết nổi rồi! Làm ơn mau buông tha cho ta đi!!!"

Âm thanh này vừa vang, Độc Cô Vô Song liền đã từ trong trù phòng đi ra, trên tay vẫn còn cầm theo dao phay, rõ ràng là đang nấu ăn.

Độc Cô Vô Song vừa xuất hiện, Độc Cô Duy Ngã liền đã đạp không mà tới, hạ xuống trước mặt hắn. Chưa tới nửa khắc, một bóng người nhỏ bé cũng đã lập tức theo sát phía sau.

"Đệ không phải nhờ ta dạy đao pháp cho Thư nhi hay sao? Ta không dạy nữa, đệ tự đi mà dạy đi."

"Xảy ra chuyện gì?" Nhìn Độc Cô Duy Ngã thở phì phò ngồi phịch xuống đất, Độc Cô Vô Song liền nhíu mày hỏi.

Nghe vậy, Độc Cô Duy Ngã liền lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ, lập tức giơ tay tố cáo nữ nhi của hắn :"Ta đưa nàng đao pháp mình học, sau đó lại tự mình thi triển cho nàng xem. Kết quả thế nào?"

"Nàng bảo chiêu thức của ta không đúng chuẩn. Bắt ta một chiêu thức phải tập lại mấy trăm lần, đến khi hoàn toàn giống với trong công pháp mới thôi."

"Rốt cuộc là ta đang dạy nàng, hay là nàng đang dạy ta đây?!!"

[ Đam Mỹ ] Ma Sư Xuống Núi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ