Tại Trung Quốc:
Cô nhìn Eun Sae rời đi, đáy mắt còn lộ rõ vẻ nuối tiếc xen lẫn sự hạnh phúc.
Cô hạnh phúc là vì một lần nữa cô lại có thể chinh phục được mọi người để khẳng định bản thân mình. Khôn biết tối nay sẽ có bao nhiêu người theo dõi chương trình này và liệu trong số hàng ngàn người xem có anh không.
Cô nuối tiếc là vì chỉ vì cô mà bao nhiêu đầu bếp tài giỏi đã phải dừng chân, họ đã bị cô tước đoạt mất một cơ hội tốt đẹp. Nhưng trong số họ không có một ai oán trách hay giận cô cả, trái lại họ còn cảm ơn cô vì nhờ có cô họ mới biết được mình còn rất nhiều chỗ cần phải sửa. Mong rằng mai sau vẫn còn có cơ hội được đứng đây để đối đầu một lần nữa.
Tạm biệt mọi người rồi ra về. Chaeyoung nhìn đồng hồ giờ cũng đã hơn 12 giờ đêm, không biết giờ còn có taxi nào đợi cô không nữa. Ra khỏi công ty bỗng nhiên trong mắt cô xuất hiện hình bóng thân thuộc. Tuy rằng trời rất tốt nhưng mắt cô không phải không nhìn rõ.
Là Jimin - dáng người hắn vẫn thế, cao hơn một chút so với 10 năm trước, chắc tầm 1m85. Thân thể gầy hơn nhưng vẫn rất cuốn hút, thật biết cách quyến rũ người khác mà. Cả thân hình to lớn dựa vào chiếc xe Bugatti màu xanh đậm, hai tay đút vào túi áo rồi ngửa mắt lên trời, thi thoảng chặp lại bởi vì lạnh. Cô vốn muốn đi qua anh nhưng lại bị gọi lại.
- Chaeyoung.
Như giả vờ điếc, cô cứ thế bước đi. Không ngờ cánh tay bị bị bắt lấy, lật ngược cả thân hình nhỏ bé vào lòng.
- Anh...
- Im..anh lạnh lắm.
Cứ thế Jimin ôm cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô một hồi lâu mới tách ra.
- Tại sao em tránh anh?
- Em..đâu có.
- Đâu có, thế sao vừa nãy anh gọi không quay lại.
Jimin nhíu mày với hành động của cô.
- Không..em cứ tưởng tên biến thái nào định trêu ghẹo em nên.
Cô đành tìm lý do nào đó để trốn tránh, chẳng lẽ nói toẹt ra vì cô không có tư cách để gặp anh.
- Em nhìn thẳng vào mặt anh này..làm gì có tên biến thái nào đẹp trai như anh.
- ...
Bao nhiêu năm gặp tính vẫn như xưa, vẫn ảo tưởng như thế.
- Đừng nhìn anh như vậy, ngại lắm. Lên xe.
Nói rồi kéo tay cô ném vào xe.
- Anh định đưa em đi đâu...
- Đi về.
- Về đâu?
- Về nhà.
- Nhà ai?
- Nhà chúng ta.
-..Tại sao lại là nhà chúng ta?
- Anh nhớ em, làm ơn đừng có hỏi mấy câu vô nghĩa đấy nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BANGPINKVELVET] TÔI YÊU CÔ THÌ SAO?
RomanceMười hai con người, mười hai số phận khác nhau. Họ từ từ bước vào cuộc đời nhau, cùng cười, cùng khóc. Nếu như đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hà cớ gì không cho nhau một cơ hội? Yêu đi, tuổi trẻ mà. Có một câu nói mà tôi khá tâm đắc: "Yêu đúng là...