Ngoại truyện: In another life

250 44 0
                                    

  Takemichi ngồi trong căn nhà tối om, không một tia ánh sáng. Trời đã trở lạnh, từng bông tuyết trắng xóa rơi xuống nền đất. Cho dù căn nhà có lạnh, cơ thể chỉ mặc độc một chiếc áo khoác mỏng manh, cậu vẫn không buồn ngồi dậy. Đôi mắt vô định nhìn về cửa sổ. Takemichi bất giác nhớ đến nụ cười tươi của Mikey.

   ...

   -" Chào anh Mikey!" Takemichi thường trực áng cười trên mặt. Cười cười nói với chàng trai nằm trên giường bệnh. Mikey thờ ơ không thèm liếc nhìn cậu. Take mặc kệ đi đến.

   -" Nè, hôm nay tôi có mua cháo gà đến cho anh nè! Còn có cả Taiyaki mà anh thích nữa!" Take cầm bát cháo lên, chuẩn bị đút cho Mikey ăn..thì bị đạp đổ vỡ tan tành xuống nền đất.

   -" A...tôi xin lỗi, tôi vụng về quá nhỉ?? Haha, để tôi đi làm bát khác nha!" Take mặt không đổi chạy đi, đột nhiên dừng lại khi nghe Mikey nói.

   -" Cậu đến đây làm gì? Để thương hại tôi sao? HẢ?! Cậu đừng đến đây nữa, tôi không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình! MAU CÚT CHO KHUẤT MẮT TÔI! Kinh tởm!" Mikey lạnh lẽo lên tiếng.

   "Người ngoài sao?" Take gượng cười quay lại.

   -" Có lẽ anh không thích ăn cháo gà nhỉ, thịt thì sao? Đợi tôi chút!" Nhanh chân chạy khỏi phòng bệnh. Vì nhà khá xa nên cậu sợ đi lâu sẽ làm hắn đói nên đành đi mua ở cửa hàng..

   Khi ấy, Mikey ngồi trên giường, dương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn trần nhà. Tim khẽ đau nhức nhối.

   -" Anh đợi lâu không?" Take thở hồng hộc nói.

   Mikey lừ lừ, im lặng nhìn bàn tay đang run cầm cập.

   -" Cậu thảm hại thật đấy!!" Mikey khinh thường.

   -" Vì anh đang bệnh nên tôi đút cho nha...làm ơn...đừng làm đổ bát cháo nữa.."

   Mikey chịu hết nổi hét lên.

   -" CẬU MAU CÚT ĐI, ĐỒ TỞM LỢM, BẨN THỈU, TÔI KHÔNG MUỐN CÓ CHÚT DÍNH DÁNG GÌ ĐẾN CẬU HẾT!" Mikey như điên dại gào thét chửi bới. Take vì đang đứng gần, không cẩn thận bị hắn xô đẩy ngã ra.

   Mikey có chút bất ngờ rồi nhanh chóng làm như không có chuyện ggì bình tĩnh nằm xuống, quay mặt đi.

   Take nụ cười méo mó rời đi. Còn không quên dặn anh ăn cháo.

   Takemichi vụt ra ngoài trời tuyết. Cậu cười không nổi nữa, miệng méo xệch đi, nước mắt tuôn không có dấu hiệu dừng. Chỉ là..cho dù mắt có nhòe đi vì nước, trái tim sứt mẻ bị đả kích, Take vẫn cố gắng ngăn tiếng thút thít của mình. Cậu thấy má mình lạnh tê cứng đi, tuyết rơi nhiều hơn. Nhưng nó như an ủi cậu vậy, hạt tuyết trắng tinh phủ lên đỉnh đầu, đọng trên lông mi ướt.

   Trong cái tiết trời lạnh này, không ai ra đường cả. Chỉ duy có cậu đứng một mình ở đấy, cô đơn lẻ bóng, đang cố gắng ngăn nước mắt.

[MiTake] Giá Như...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ