Chương 21: Nhiệm vụ.

261 44 2
                                    

   Takemichi đã có một giấc ngủ rất "ngon", ngon như thế nào...à thì...ngủ toàn mơ thấy ác mộng đâu đâu. Kì lạ lại là ác mộng hôm qua.

   Take mắt nhắm mắt mở ngồi trên giường, bây giờ mới có 6h, cậu rất muốn ngủ tiếp nhưng sợ gặp lại giấc mơ kia nên...thức luôn.

   Rời khỏi cánh tay mềm oặt đặt trên eo, trượt xuống giường, Take lững thững từng bước nặng nhọc vào nhà tắm. Sau đó tự làm cho mình miếng bánh Taiyaki. Do Mikey hay mua cho cậu ăn nên giờ thấy khá thích. Nhớ lại ngày hôm qua vác tận 3 bao bột mì về nhà, đưa tay xuống nắn nắn sương chậu. Tiện tay còn dư một phần bột nên cậu làm cho Mikey, dư thôi nên mới làm, đừng hiểu lầm.

   Take nhấm nháp bánh tận 1 tiếng, ăn thì không thấy ăn mà cứ trưng cái bản mặt đờ đờ như mất hồn, không biết rằng Mikey đã đi xuống và ngồi trước mặt.

   Thấy trên bàn có hai đĩa bánh nên Mikey càng thêm hạnh phúc hơn. Tại sao á?

   Tua tua tối qua...

   Vì tối qua Mikey ngủ trước nên cứ nghĩ khi dậy thì mình sẽ nằm ở chỗ khác chứ không phải giường của Take, ai ngờ nửa đêm tỉnh giấc thấy Take ôm chặt hắn không buông, miệng còn lặp lại mơ hồ nói đừng đi, hắn rất vui ôm cậu vào lòng.

   Tua tua đến hiện tại...

   Nên là sáng hôm nay tưởng cậu dậy sớm chuẩn đồ ăn sáng cho mình nên nhân đôi hạnh phúc. Mikey đang chìm trong tơ tưởng về tương lai con đàn cháu đống thì giật mình nảy ra ý tưởng.

   " Có khi nào Takemichi yêu mình hum ta? Quyết rồi! Hôm nay sẽ cùng nhau đi chơi!!" Mikey mò mẫm trong túi áo tờ note nhằn nhèo, chuẩn bị mở mồm thì bị chặn.

   -" Hôm nay tôi có việc bận rồi nên anh đưa cho tôi chìa khóa nhà đi, không biết khi nào mới về, anh cũng tối muộn mới về mà nhỉ, anh thương tôi nên sẽ không định để tôi ở ngoài đâu ha!?" Take bày bộ mặt bánh bều nhưng đối với Mikey...hắn phụt máu rồi. Take vui vẻ nhận lấy chìa khóa nhà mặc kệ cho tên nào đó máu không ngừng chảy. Còn vô tư lự hỏi sao anh chảy máu...ủa tại ai???

   Takemichi đi không quen ghé vào cửa tiệm lần trước lấy vòng đeo cổ cho mèo. Càng nghĩ càng tức, tay siết chặt vòng cổ khắc tên Cục Súc. Cậu hận không thể đạp cửa cướp mèo.

   "Xin lỗi mày nha Cục Súc, chịu khổ rồi!! Không sao!! Con sen này nhất định khi cứu mày về sẽ chăm lo hốt shit cho mày!" Take đau khổ tự biên tự diễn trước bao ánh mắt kì quái của bàn dân thiên hạ.

   Take vận hết tốc lực chạy đến địa chỉ trong tờ giấy.

   Đứng trước tòa nhà trọc trời. Cậu định phá cửa nhưng lại thôi, ngó ngó thấy vài anh bảo vệ tai to thân lớn cầm dùi cui, tiện thể nghĩ ngợi đây là nơi công cộng, không thể để mất hình tượng. Take đi như một người bình thường, có chút nhã nhặn hơn thường ngày. Chỉ duy có bản mặt đen thùi lùi như tương lai của con tác giả này khiến người ta có chút hãi.

[MiTake] Giá Như...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ