Chương 29: Như là giấc mơ

225 33 0
                                    

    -" Takemichi! Dậy đi học đi con!"

   Bà Hanagaki ngán ngẩm khi mà con trai mình dù đã lên cấp ba nhưng vẫn lười biếng không chịu dậy sớm.

   Bấy giờ con sâu lười Takemichi mới thò đầu ra khỏi chăn. Mơ màng dụi mắt.

   -" Mẹ...?"

   Lảo đảo bước vào nhà vệ sinh chuẩn bị đi học.

   -" Nè hôm nay sao thế? Mẹ thấy con cứ lờ đờ thế nào ý, bộ có chuyện gì hả?" Bà mẹ lo lắng hỏi han cậu con trai duy nhất đang ăn mãi miếng bánh mì chưa xong.

    Take mặt đần thối nhìn mẹ mình.

    -" Vấn đề tuổi dậy thì hả con!?"

   -"..." cậu chỉ cười gượng.

   Hôm nay cảm giác nó cứ kì kì, Takemichi cảm thấy bản thân đã quên cái gì đó, đó là gì mà khiến lòng cậu xôn xao.

   -" Hinata!" Take gọi tên người con gái phía trước.

   -" Ah? Takemichi!"

   -" À thế hả? Hahaha! Mình cũng chưa làm bài tập cô giao!" Take than.

   -" Hi hi, Takemichi-kun đến lớp rồi nè, mình vào thôi!" _Hinata
  
   Trong một giây ngắn ngủi, Take khựng bước.

   "Mình học cùng lớp với Hina?

   Trong giờ học, Take không thể tập trung vào bài giảng, tầm nhìn của cậu để hết lên cánh cửa lớp. Cậu khó hiểu không biết bản thân chông ngóng cái gì nữa.

   Giờ ăn trưa, Hina rủ Take lên sân thượng ăn.

   -" Oa—! Mát thật đấy nhỉ, Takemichi. Takemichi?"

   Hina huơ tay qua lại trước mặt Take nhưng có vẻ cậu đang để tâm ở nơi khác. Hina đưa đôi bàn tay mềm mại lên áo vào má cậu, thành công thu hút ánh nhìn khó hiểu.

   -" Takemichi đang nghĩ gì thế?"

   -" Ah, k..không có gì đâu! Mau ăn thôi không nguội!"

   Thật ra Take nhận thấy bản thân cứ như...bị ma nhập ấy. Mỗi khi ngồi cạnh Hina là tim lại đập rộn nhịp. Nhưng bây giờ, nó lại thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức cậu ngỡ rằng nó không còn đập.

   -" Takemicchi.."

   "Hả?"

   Bất ngờ ngó ngang xung quanh, sau khi xác nhận chỉ có bản thân và Hina ở đây, giọng nói ấy lại vang lên, lần này nghe có phần đau thương.

   Nhìn vẻ mặt thư giãn của Hina chắc là cô ấy không nghe thấy.

   -" Takemicchi...Takemicchi, Take..micchi!"

   " Ai thế? Là giọng nói của ai vậy?"

   Take vô thức siết lấy trái tim đập theo từng hồi gọi của giọng nói kì lạ. Nó đau đớn như nứt toác ra. Rỉ máu chậm rãi đến khi sinh lực cạn kiệt.

   Take bật khóc trong sự hiếu kì của bản thân. Rõ ràng đang sống bên cạnh cuộc đời mình hằng mong, được ở bên  Hinata, cùng cô ấy trải qua năm tháng cấp ba bình yên hạnh phúc.

[MiTake] Giá Như...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ