Xét nghiệm máu xong, thừa dịp Lôi Đình xuống tầng mua cơm trưa, Hàn Trác Vũ qua phòng bệnh của Trương Vĩ.
"Hàn Trác Vũ à, mau vào ngồi đi." Trương Vĩ đang nghịch điện thoại, thấy thanh niên đẹp trai đứng ngoài cửa, vội vàng nở nụ cười nhiệt tình, "Cậu vừa mới khỏe sao còn sang đây? Chỗ tôi có ít táo, để tôi gọt cho, bạn gái tôi mua đấy, ngọt lắm." Cậu ta vừa nói vừa lấy dao và táo."Không cần, tôi sợ có độc." Đóng cửa phòng, Hàn Trác Vũ lắc đầu từ chối.
"Cậu, cậu nói cái gì?" Mũi dao cứa ngón tay, Trương Vĩ lại như không có cảm giác. Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên mặt không cảm xúc, chỉ cảm thấy một áp lực đáng sợ xoay xung quanh cậu đang dần lan tỏa khắp phòng bệnh.
Hàn Trác Vũ bước thêm một bước, nói rõ ràng hơn, "Tôi biết cậu là người bỏ độc vào nước, tôi nhìn thấy rồi."
"Không thể nào!" Trương Vĩ biến sắc, giọng vừa căm hận lại vừa sắc bén, nhưng chẳng lâu sau lại bình tĩnh, cười lạnh nói, "Tôi không hề hạ độc, làm gì có chuyện cậu thấy?" Ánh mắt thâm trầm của hắn quét khắp người thanh niên, trọng điểm ở chỗ túi áo cậu.
"Không cần phải tìm, tôi không mang theo bút ghi âm." Hàn Trác Vũ ấn bẹp túi.
Trương Vĩ mặt xanh mét, "Cậu có mang bút ghi âm tôi cũng không ngại. Không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa."
"Thật không sợ sao?" Hàn Trác Vũ cúi người, dùng sức nắm chặt mặt hắn, khiến hắn phải nhìn thẳng vào mình, "Nếu chúng tôi chết hết, cậu còn dám ngủ ở 7-402 không? Cậu không sợ hàng đêm nghe thấy tiếng vong hồn kêu oan, lương tâm bị tra khảo? Không sợ thời khắc ngửi thấy mùi hôi thối khi linh hồn mình bị tội ác ăn mòn? Cậu còn sống, nhưng ngày ngày phải sống trong địa ngục, muốn thoát khỏi chỉ có thể đi tự thú mà thôi!"
Giọng thanh niên vừa trầm thấp lại mang theo nhịp điệu nào đó, khiến người ta bất giác sa vào không gian tưởng tượng do cậu miêu tả; hai mắt thanh niên vừa đen lại vừa sâu thăm thẳm, như một vòng xoáy, khiến người đối diện cậu cảm thấy như toàn bộ tội ác của mình đều bị hút ra, không thể nào che giấu.
Trương Vĩ muốn nhắm mắt, lại không thể nào làm được, cả thân run lên như điện giật.
Đếm đủ 10 giây, Hàn Trác Vũ buông tay, lấy khăn giấy lau sạch sẽ, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng.
Chừng năm sáu phút sau, đồng tử dại ra của Trương Vĩ mới tìm lại tiêu cự, nhưng trong lòng hắn lại như có một con ác quỷ nổi giận đang ngủ say, sớm muộn gì cũng nuốt chửng hắn.
Về lại phòng bệnh, Hàn Trác Vũ đắp chăn chợp mắt.
"Kí chủ, cậu giỏi quá! Dùng một câu 'tôi nhìn thấy' đánh nát sự phòng ngự trong lòng Trương Vĩ, lại liên tục sử dụng tâm lý ám thị. Không đến ba ngày, cậu ta nhất định sẽ dao động rồi đi tự thú." 9527 nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng hành động xuất sắc của kí chủ.
"Cậu không thấy là tôi đang thay đổi à?" Hàn Trác Vũ mở to mắt, trong mắt vẫn còn chút lạnh lùng.
"Quả thật cậu thay đổi. Nhưng kí chủ à, cậu thay đổi theo hướng tốt, tôi rất kiêu ngạo. Người trái đất nói hay lắm, nếu không thể thay đổi thế giới, vậy chỉ có thể thay đổi bản thân. Hết thảy là vì sinh tồn mà thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Lôi phong hệ thống
DiversosTác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại: hiện đại, hệ thống, chủ thụ, ngụy thúc chất, niên thượng, 1×1, HE Nguồn: Xà viện Editor: Ginny (hanguyet2012.wordpress.com) Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng bản edit: Hoàn (128c) (08/04/2018) ---------- LƯU Ý...