Chương 29

737 62 4
                                    

Chiều hôm đấy, bố con Lôi Đình lại ghé thăm, nói rõ mục đích với An Quốc Nhân.


"Đương nhiên được, để anh gọi người giúp việc thu dọn hành lý cho Tiểu Vũ." An Quốc Nhân vội vàng gọi người giúp việc, không chỉ vậy, ông còn tự mình lên tầng tìm con, sợ cậu lại chống đối.

"Hai đứa bé đều mắc bệnh tự kỷ, ở cùng nhau có ổn không? Nếu không để Minh Hoài đi cùng, chăm sóc cả hai luôn." Lôi Lệ Trân ra vẻ lo lắng đề nghị.

An Minh Hoài dùng ánh mắt chờ mong nhìn người đàn ông mặc quân trang phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng. Chỉ cần được cậu tán thành, Hàn Trác Vũ là cái gì chứ?

"Không cần, Tiểu Sâm sợ người lạ." Lôi Đình lạnh lùng cự tuyệt. An Minh Hoài còn ít tuổi mà tâm tư sâu xa, tính tình hay ghen tị, thật sự khiến anh không thể nào thích nổi. Sau việc quản gia cùng bác sĩ tâm lý hợp tác phản bội anh, ngoài Hàn Trác Vũ đơn thuần ra, anh không dám giao con cho người nào cả.

Con mình lại là người xa lạ à? Thằng bé có dòng máu nhà họ Lôi mà! Lôi Lệ Trân siết chặt tay, nhưng không dám phát giận trước mặt Lôi Đình, bà còn cố nở nụ cười.

An Minh Hoài cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ trên tầng vang tới, Hàn Trác Vũ xách một chiếc túi du lịch, An Quốc Nhân và người giúp việc đi theo phía sau, trong tay mỗi người ôm một thùng giấy.

Nhìn thấy anh trai, bé con vẫn đang núp phía sau ba đột nhiên nhảy lên, lao tới như viên đạn, thuần thục ôm đùi.

"Khung ảnh." thiếu niên bình tĩnh mở miệng.

Bé con nháy mắt, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

Vừa nhìn thấy hình ảnh một lớn một nhỏ dính với nhau, Lôi Đình đã cảm thấy rất vui vẻ. Anh thu lại sự lạnh lùng của mình, đi tới bê đồ hộ. An Quốc Nhân nào dám để anh phải nhúng tay vào, tự mình mang thùng giấy ra đặt lên xe cùng người giúp việc, còn liên tục dặn con phải chăm sóc em cẩn thận, phải nghe lời chú Lôi, mãi đến khi ánh mắt uy nghiêm của Lôi Đình quét qua mới có chút tiếc nuối im miệng.

"Đã ở cùng tôi, tôi tất nhiên sẽ chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, xin An bí thư hãy yên tâm." Lôi Đình khẽ gật đầu với ba người nhà họ An, khởi động xe ra về.

Sau 20 phút, Hàn Trác Vũ đi đến nhà mới, phía sau là cái đuôi nhỏ không thể nào vứt bỏ được.

"Đây là phòng cháu, có chỗ nào không thích thì nói, để chú sửa lại." Lôi Đình đẩy cửa phòng, kéo chiếc rèm mỏng màu xanh da trời, để ánh nắng mặt trời ấm áp có thể chiếu vào. Anh đã dành cả buổi trưa trang trí lại căn phòng để thiếu niên có thể cảm thấy an toàn. Khả năng đã nhìn là không quên là một trong những kỹ năng thiết yếu của lính trinh sát, bởi vậy dựng lại không gian đối với anh là việc rất dễ dàng.

Gam màu xanh trắng quen thuộc đập vào mắt thiếu niên, khiến cậu để lộ biểu cảm ngạc nhiên trong giây lát rồi biến mất. Căn phòng này giống hệt phòng cậu, ngay cả sách trên giá cũng chẳng sai một quyển nào, trên bàn còn đặt ảnh chụp của cậu với mẹ. Nếu không phải cảnh ngoài cửa sổ khác nhau, cậu thiếu chút nữa cho rằng mình đi một vòng rồi lại về nhà họ An.

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Lôi phong hệ thốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ