"Hyung! Mau ngồi đi." Beomgyu vội vã vỗ vào khoảng trống bên cạnh cậu trên giường, co chân lại và đặt cây đàn trên đùi. Yeonjun bình tĩnh đóng cửa phòng ngủ, nhướng mày khi anh đi qua. Rõ ràng, điều này quá chậm so với ý thích của Beomgyu, bởi vì cái vỗ nhẹ ngay lập tức trở nên thiếu kiên nhẫn hơn. "Chuyện gì mà gấp vậy? Trông có giống anh đang đi đâu không!"
"Chỉ cần im lặng và ngồi đây, em muốn khoe anh một thứ tuyệt vời này." Cậu trai nhỏ tự hào cười toe toét, nhanh chóng chọn một cái gảy đàn lấy ra từ túi áo hoodie của mình khi Yeonjun yên vị ngồi trên ghế. "Thực ra, đó chỉ là một bài hát mới mà em đã tìm thấy. Em đã dành cả đêm để học giai điệu đó!"
Điều này khiến anh cười khúc khích thích thú khi Yeonjun ngả người ra sau, một cánh tay đỡ lấy cậu khi anh nhìn cậu đang nghiêng đầu. "Cho anh ư? Thật là đáng yêu quá đi."
"Không phải cho anh! Không phải lúc nào cũng là về ông đâu, Chúa ơi - "Beomgyu kêu lên một tiếng, cố gắng hết sức để thuyết phục nhưng thực tế thì, trái tim cậu gần như nhảy dựng lên khi bị phát hiện ra. "Rồi, rồi. Sao cũng được. Hãy nghe nhé, nhạc sĩ."
Beomgyu chỉ nhìn anh một cái trước khi hắng giọng, định vị ngón tay cho hợp âm đầu tiên. Sự im lặng trong giây lát bao trùm lấy họ khi cậu chuẩn bị tinh thần. Bằng cách nào đó thì, điều này đáng ra phải cảm thấy thân mật hơn.
Bình tĩnh nào, chỉ là mình đang chơi cho người bạn thân nhất của mình một bài hát thôi. Nó không có ý nghĩa gì sâu xa hơn cả.
Tuy nhiên, khi cậu đang chuẩn bị hát, cậu bắt gặp ánh mắt Yeonjun đang nhìn chằm chằm vào cậu như thể cậu nhìn thẳng vào anh. Beomgyu cảm thấy vô cùng cằn cỗi, như thể linh hồn của mình bị lột trần. Một vết đỏ bừng lên cổ cậu, đốt cháy chóp tai. Cậu lảng đi chỗ khác, lúc này đang nhìn chằm chằm vào dây đàn của mình, đầu cúi thấp. Nhưng dù sao thì cậu vẫn hát, bởi vì sự căng thẳng trong im lặng đang bắt đầu chiếm lấy tâm trí cậu mà cậu không muốn ở đó. Không phải khi Yeonjun đang ở cùng phòng.
Cậu đang bị làm sao vậy?
"Nhớ về những cảm xúc mà người mang lại,"
Remember the way you made me feel,Có phải vì cả hai đã qua tuổi dậy thì nên cậu đột nhiên cảm thấy thế này về người bạn thân nhất của mình? Hay mọi chuyện đã như vậy từ trước, nhưng tại cậu quá thờ ơ và ngây thơ nên không để ý?
"Chỉ là thứ tình yêu non dại nhưng có gì đó khiến em biết đó là thật,"
Such young love but something in me knew that it was real,Có phải vì ngoại hình thay đổi của chúng ta không? Hay Yeonjun mất đi mỡ em bé và tăng trưởng vượt bậc?
"Tâm trí em như tê liệt. Giờ đây em chỉ sống trong những ảo ảnh quá khứ,"
Frozen in my head Pictures i'm living through for now,Có phải anh ấy đẹp trai hơn không? Và kể từ khi nào các đặc điểm của anh được xác định như vậy? Hay đôi môi của anh ấy lúc nào cũng chu ra thế này?
"Cố gắng nhớ lại tất cả những khoảng thời gian hạnh phúc. Tình yêu này như thể bị xé rách một mảng kêu chói tai,"
Trying to remember all the good times our life was cutting through so loud,
BẠN ĐANG ĐỌC
•trans• under the sky in room 553 i discovered you and i
Fanfictionunder the sky in room 553 i discovered you and i all credit goes to @asaicoder