10

871 88 10
                                    

"Hãy nhớ rằng em ấy có thể nghe thấy chúng ta, vì vậy các cậu phải giả vờ rằng mọi thứ đều ổn. Được chứ?" Anh quay lại thì thầm lần cuối, một bàn tay che đi ngọn lửa của những ngọn nến để chúng không bị chập chờn.

Ngày cuối cùng đã đến. Đối với Yeonjun, cả hai đều cảm thấy như quá sớm và quá muộn cùng một lúc.

Ngày cuối cùng của anh với Beomgyu.

Đó là tháng 3, và nhân dịp đặc biệt này, anh đã đề nghị Taehyun và Hueningkai đến thăm Beomgyu để họ có thể tổ chức sinh nhật cùng nhau. Hai cậu trai không thân với Beomgyu bằng anh, nhưng họ cũng là những người duy nhất ngoài anh có thể được coi là bạn của cậu.

"Được rồi." Hai người kia đồng thanh đáp lại, gật đầu. Bên cạnh họ, Soobin nở một nụ cười nhẹ trước khi kéo cửa phòng vào.

Giống như một chiếc mặt nạ, một nụ cười rạng rỡ ngay lập tức nở trên khuôn mặt anh - mặc dù biết cậu sẽ không nhìn thấy nó bằng mọi cách, nhưng đôi môi của anh vẫn cong lên theo cách không lọt vào mắt cậu. Nó đã phần nào trở thành tự nhiên đối với anh sau ngần ấy năm, vì vậy nó không phải là một nỗi sợ hãi khó khăn như vậy. Điều anh không tiết lộ là nụ cười đó là để đánh lừa bản thân nhiều hơn là để đánh lừa Beomgyu.

Theo sát phía sau, Taehyun và Hueningkai đều coi đó là dấu hiệu của anh để bắt đầu hát một phiên bản rất to, không đồng bộ của 'Happy Birthday'. Khi Soobin lặng lẽ hát theo, tất cả đều vỗ tay khi Yeonjun đi vòng quanh giường để đến bên Beomgyu. Trong tâm trí, anh cố gắng tưởng tượng ra vẻ ngạc nhiên và hạnh phúc có thể sẽ làm khuôn mặt cậu bị hoen ố ngay bây giờ nếu anh có thể thể hiện nó. Anh đã tưởng tượng đôi mắt của người nhỏ hơn sáng lên và má cậu hồng lên; giống như đêm mùa thu mát mẻ bên dưới cây phong. Ý nghĩ đó làm anh nguôi ngoai.

"Chúc mừng sinh nhật!" Họ kết thúc, kết thúc bằng một tràng pháo tay không ngớt khác. Trên khay đựng bánh được kéo ra, Yeonjun đặt chiếc bánh có vị matcha xuống - anh nhớ đó là món yêu thích của Beomgyu.

Chà, thực tế là Beomgyu không thể nếm thử — hoặc nhìn thấy nó. Nhưng đó là suy nghĩ được tính, phải không?

Sự sợ hãi bắt đầu lún sâu vào bụng khi anh nhìn Beomgyu. Đây sẽ là ngày cuối cùng anh có thể ngồi bên cậu như thế này; lần cuối cùng anh thấy cậu nằm trên chiếc giường đó. Lần cuối cùng anh có thể gặp lại cậu.

Vừa ích kỷ vừa hình thành một ý nghĩ, Yeonjun chỉ muốn đóng băng khoảnh khắc này trong đầu; chụp lại hình ảnh của cậu trai duy nhất mà anh từng nhìn trước mặt mình và chôn nó vào khe sâu nhất của não anh, và có lẽ là người duy nhất anh từng nhìn. Cho đến khi kết thúc mãi mãi.

Anh đoán điều này là lâu nhất mà mãi mãi có thể.

"Beomgyu, em có người đến thăm nè." Anh thông báo, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể. Sau lưng anh, hai chàng trai bước lại gần. "Chào, hyung." Họ đồng thanh nói.

"Em nhận ra điều đó không? Đó là Taehyun và Hueningkai đó. Anh đã nói với em là anh sẽ kéo họ đến gặp em vào một ngày nào đó mà. Họ yêu nhau quá, thật là ghê." Anh nói đùa, dẫn đến một tiếng cười khúc khích từ Hueningkai và một cú đấm nhỏ vào vai từ Taehyun. "Beomgyu hyung, tụi em có quà sinh nhật cho anh nè!" Người nhỏ nhất líu lo trước khi đặt nhẹ nhàng món quà vào lòng cậu. Đó là một bó hoa mang đầy hơi thở của trẻ thơ và hoa cúc đỏ, được gói gọn gàng trong giấy lanh màu hoa lilac.

•trans• under the sky in room 553 i discovered you and iNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ