CHUONG 49

134 3 0
                                    


Trên đường về, Hà Châu lái xe còn Mai Cẩn An và Chu Phong ngồi ghế sau.

Mai Cẩn An cất lời: "Chủ tịch Mai sắp xếp ổn thỏa cho anh ở Hải Châu rồi. Chúng ta ở đây một tuần trước đã. Anh có thể đi loanh quanh chút, vé máy bay đặt vào tuần sau!"

"Hải Châu?" Chu Phong hơi chau mày, liếc Hà Châu đang ngồi lái xe trên ghế trước.

Mai Cẩn An nắm bắt được ánh mắt của hắn, cười bảo: "Hà Châu là tâm phúc của chủ tịch Mai." Ngụ ý chính là để Chu Phong không cần phải đề phòng. Cô ta nói tiếp: "Đến Hải Châu anh có thể yên tâm, các biện pháp đảm bảo an toàn cho chỗ ở đã bố trí hợp lý. Tập đoàn Hải Sơn suy cho cùng đặt tại Hải Châu, chúng tôi không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối ở Nam Giang." Cô ta mỉm cười: "Anh bảo em họ anh tới thành phố Hải Châu, chẳng phải cũng bởi tìm kiếm sự che chở của tập đoàn Hải Sơn sao?"

Cô ta đột nhiên khơi ra chuyện này, bầu không khí trong xe nhất thời đông cứng. Hà Châu liếc mắt vào gương chiếu hậu, chỉ thấy vẻ mặt Chu Phong từ đầu chí cuối vẫn hờ hững bỗng nhếch khóe môi, nụ cười lướt qua trong giây lát.

Trước khi tới Nam Giang, Mai Đình Sơn đã tìm Mai Cẩn An nói chuyện, cho cô ta biết lý do Tôn Địch đến Hải Châu khi ấy.

"Tôn Địch tới tập đoàn tìm ba, nói là anh họ cô ấy bảo cô ấy đến. Con có biết anh họ cô ấy là ai không? Chu Phong, chính là kẻ năm đó đâm quản lý tài vụ của tập đoàn Trung Quảng thành người thực vật, sau gần hai năm chạy trốn mới bị bắt."

Chu Phong dùng tên giả trốn đông nấp tây hai năm, cuối cùng bình an vào tù, hiện giờ hắn đã ra ngoài, thế cân bằng hai bên sắp bị phá vỡ, gió nổi mây vần chẳng qua chỉ trong chớp mắt.

Mai Cẩn An đưa hắn vào phòng khách sạn. Tòa nhà cao hai mươi ba tầng có thể nhìn bao quát trung tâm thành phố. Chu Phong vừa ra ngoài, còn chưa chuẩn bị quần áo. Mai Cẩn An hỏi hắn có muốn về nhà không, Chu Phong lắc đầu, lặng im nhìn bên ngoài cửa sổ.

Mai Cẩn An nói: "Tôi ở phòng bên cạnh, cần gì thì gọi tôi bất cứ lúc nào!"

Cô ta đi thẳng ra ngoài. Trong phòng Mai Cẩn An, Hà Châu đã đốt hai điếu thuốc, vừa mở cửa chính là mùi thuốc lá nồng nặc. Anh cũng không biết đường mà mở cửa sổ.

Mai Cẩn An mở cửa sổ ban công, bật điều hòa, nhìn sang Hà Châu và bảo: "Hắn không biết anh là em trai của Hà Huy. Thái độ của anh cần bình thường hơn mới được!"

"Còn chưa đủ bình thường?" Hà Châu cười một tiếng, từ trong miệng anh nhả ra làn khói thuốc: "Lần sau cần cười tươi đón chào không?"

Hiếm khi anh để lộ cảm xúc trong lời nói, Mai Cẩn An giật mình, xa xa nhìn về phía anh, thoáng ngây ngốc. Sau một lúc cô ta mới lên tiếng: "Tìm người đi mua mấy bộ quần áo đưa cho hắn. Hà Châu, anh nên biết sự quan trọng của hắn. Người cuối cùng tiếp xúc với anh trai anh chỉ có hắn, đồ ở chỗ hắn đấy!"

Hà Châu nở nụ cười, cúi đầu búng tàn thuốc, lặng im một chốc mới đứng dậy bước ra ngoài.

Trong nhà, Tôn Hồi thu dọn hành lý, gọi điện thoại hỏi Thái Nhân Duy về tài liệu ôn tập của một môn. Lát sau, Tạ Kiều Kiều cướp điện thoại, nói: "Này, tao vừa bảo với Phù Hiểu Vi, hôm nó về bọn mình cùng ra sân bay tiễn nó nhá!"

Lại nghe thấy trong ống nghe bên kia truyền tới tiếng rống: "Đưa tao là giả đấy, chẳng qua mày muốn tìm Hồi Hồi lượn phố ấy!"

Tôn Hồi cười đáp: "Được rồi, được rồi, đưa nó xong thì bọn mình lượn phố!"

Thi cuối kỳ chấm dứt, các cô muốn bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ tươi đẹp.

Mấy người đang tán gẫu bỗng nhiên ngoài phòng truyền tới tiếng khóa cửa chuyển động. Tôn Hồi cúp máy chạy ra, nhào vào Hà Châu vừa khép cửa lại: "Sao anh về sớm thế!" Rồi khịt khịt mũi và nhíu mày: "Thế nào mà ban ngày ban mặt anh uống nhiều rượu vậy?"

Hà Châu thuận thế ôm chặt Tôn Hồi, hôn lên môi cô, đáp: "Sắp tối rồi!"

Bên ngoài còn sáng chưng, cách Trời tối còn khoảng thời gian nữa. Hà Châu cũng mặc kệ rèm cửa sổ mở toang, anh ôm Tôn Hồi loạng choạng ngã về phía bàn trà. Tuy anh đã uống rượu nhưng ý thức vẫn có phần tỉnh táo, lo cô bị đụng phải nên anh luôn giữ cho cơ thể cô không chạm vào bàn trà. Song, mu bàn tay anh lại va mạnh một cái khiến ánh mắt trấn tĩnh hơn, chỉ là sức lực trước sau không thấy buông lỏng. Mãi đến khi hôn Tôn Hồi đến sắp ngạt thở, anh mới chậm rãi ngừng lại, lật người nằm lên tấm thảm, ôm cô vào lồng ngực, vừa vuốt tóc cô vừa khẽ mổ mổ.

Tôn Hồi chưa từng thấy bộ dạng say xỉn của anh, không ngờ anh vừa say liền muốn động tay động chân, đang định dạy bảo anh lần sau lúc uống rượu phải tránh xa phụ nữ trên bàn rượu, thì nghe thấy Hà Châu khẽ cười một tiếng: "Tôn Hồi, em thật đẹp!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hồi đỏ bừng, xấu hổ chui vào lồng ngực của anh.

Về đêm, Hà Châu hùng hổ, biến hóa các dạng dày vò Tôn Hồi. Thường khiến cho Tôn Hồi ngay cả nói một câu cũng không hoàn chỉnh, anh đã ôm cô đi tắm lại "muốn" cô một trận trong phòng vệ sinh. Tôn Hồi không chịu nổi cắn lên vai anh, giọng nói run run: "Em... Em còn phải thi..."

Hà Châu ra sức cử động, khàn khàn đáp: "Môn thi tiếp theo vào ngày kia!" Anh nhớ rõ ràng, nào có nửa phần dáng vẻ say rượu chứ. Tôn Hồi kêu khổ không ngớt.

Hôm sau, Tôn Hồi vẫn cảm thấy lưng đau eo mỏi. Sáng thức giấc, Hà Châu thay cô xoa bóp thắt lưng, dỗ nửa ngày mới gọi được cô dậy. Tôn Hồi ngái ngủ, mắt lim dim khép hờ ngáp ngắn ngáp dài. Hà Châu liền chọn quần áo dùm cô. Lúc mặc áo ngực cho Tôn Hồi, cô mới mở bừng mắt, nhìn rõ là Hà Châu, cô lại yên tâm thoải mái khép mi tiếp nhận sự "phục vụ" của anh.

Hà Châu mặc quần áo chỉnh tề cho Tôn Hồi rồi ôm cô đi về phía nhà tắm, cười hỏi:

"Cần anh giúp em đi vệ sinh không?"

Tôn Hồi giật nảy, nhảy ngay xuống đất tự mình đi, đóng "rầm" cửa phòng vệ sinh vào, hét toáng: "Lưu manh!"

Hà Châu cười lớn, còn đập đập vào cửa dỗ cô: "Anh cũng muốn đi vệ sinh!"

[RE-UP] CHƠI ĐỘC- KIM BÍNH ( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ