"Có thật là không cần ta đi cùng không?"
Trương Triết Hạn ủ rũ nhìn Cung Tuấn ra khỏi cửa. Hôm nay, Cung Tuấn lại vào thôn bán thuốc. Vì tai nạn lần trước nên Trương Triết Hạn có phần không an tâm, từ sáng đã ngỏ ý muốn đi cùng. Cung Tuấn lại nhất quyết không chịu, bảo Trương Triết Hạn nghỉ ngơi. Bán hương liệu thường sẽ rất nắng, cũng rất mệt, y không muốn Trương Triết Hạn chịu khổ nhiều như vậy.
"Không được, Tiểu Triết ngoan, ở nhà đợi ta! Ta sẽ sớm bán hết thuốc rồi trở về!"
Cung Tuấn đưa tay lên xoa đầu Trương Triết Hạn, hại tóc hắn lại rối tung lên.
"Được, được, được, vậy đi sớm về sớm."
Cung Tuấn cất bước vào thôn, Trương Triết Hạn đợi y đi một quãng xa thì vào nhà nằm ngủ. Việc nhà sáng nay không cần phải làm nữa, Cung Tuấn đã dậy sớm dọn dẹp hết cả rồi. Trương Triết Hạn vừa nhắm mắt một lúc, đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Bên này, Cung Tuấn vừa vào thôn đã nhận được ánh mắt sợ hãi của mọi người. Ai nhìn thấy y cũng nhanh chóng tránh xa, khi y đến được cửa hiệu thuốc quen thuộc thì ông ấy lại nhanh tay đóng cửa lại. Còn lớn tiếng nói ra bên ngoài.
"Tôi xin cậu, đừng có đến đây nữa! Chúng tôi còn muốn sống!"
"Lương bá, ông làm sao vậy?"
"Xem như tôi quỳ lạy cậu, đừng đến đây! Trong thôn ai cũng biết cậu kết giao với yêu quái, tôi làm sao dám mua thuốc của cậu nữa chứ?"
Giọng người bên trong run run, còn giống như sắp bị dọa khóc. Cung Tuấn nghe vậy liền không gõ cửa nữa. Chuyện mèo biến thành người có lẽ đã đồn ra khắp thôn. Đó cũng là lý do mà nhiều người nhìn Cung Tuấn với ánh mắt khác lạ. Khi y vừa hạ tay xuống, đoán rằng hôm nay sẽ chẳng bán được gì, thì một viên đã từ đâu bay đến, ném trúng đầu y.
"Ném chết hắn đi, tên yêu quái chết tiệt!"
Sau câu nói đó, người người đều đổ dồn vào ném những món ném được vào người Cung Tuấn. Nào là đá to đá nhỏ, rau củ đã hư thối. Còn có vài người nam nhào đến đánh y. Cung Tuấn một mình không thể đối chọi lại một đám người, chỉ có thể để họ đánh đến thương tích đầy mình. Rồi một giọng trong đám đông vang lên, càng làm y hoang mang hơn.
"Còn con yêu quái ở nhà của hắn, không thể tha cho yêu nghiệt đó!"
Rồi đoàn người theo hướng nhà Cung Tuấn mà đi. Y trong đau đớn vẫn cố gắng đứng dậy. Đoàn người đi rất nhanh, Cung Tuấn vừa đứng dậy đã không thấy họ đâu. Y chỉ đành ôm lấy những vết thương, cố gắng về nhà.
Trương Triết Hạn ở nhà còn đang say giấc, nghe tiếng thôn dân la làng bên ngoài, nhốn nháo không chịu được. Hắn đánh mở mắt nhìn ra, bọn họ đang châm dầu đốt lửa. Khi Trương Triết Hạn kịp nhận ra thì hơn chục ngọn đuốc ném vào nhà. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, bao bọc lấy căn nhà. Trương Triết Hạn định làm phép dập lửa, thì tiếng hô hoán bên ngoài khiến hắn chú ý.
"Giết chết nó, đừng để nó sống! Nó là yêu quái mà tên Cung Tuấn kia nuôi!"
Trương Triết Hạn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, là tùy tùng của Hạ gia. Hóa ra vẫn chưa chịu thôi, còn dám đến đây làm loạn. Trương Triết Hạn ngay lập tức nghĩ ra, nếu họ kéo đến đây, vậy Cung Tuấn không có mệnh hệ gì chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tuấn Hạn] Yêu Miêu
FanficTên: Yêu Miêu CP: Tuấn Hạn Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, huyền huyễn, sinh tử văn. Số chương: 18 Tác phẩm này dành tặng riêng cho Diệp Tuyết Băng