Như thường lệ, hôm nay Taehyung lại đến ga tàu thăm Jungkook.
Hắn vừa đi vừa hân hoan sung sướng. Lúc nãy vừa được một nữ hầu cho hai cái bánh sừng trâu sốt hạnh nhân thơm ngon, hắn vừa nhận đã nghĩ ngay đến việc để dành cho thằng nhóc ăn xin kia, vì thế vội vàng chạy đến chỗ quen thuộc.
"Bà Junghee!"
Nhận thấy bóng dáng người phụ nữ kia, Taehyung thở hồng hộc chạy tới, lấy trong túi ra hai cái bánh còn nóng hổi.
"Là Taehyung sao?"
Bà Junghee bế đứa trẻ trên tay. Jungkook vừa nhìn thấy hắn liền cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng cửa xinh xắn, duỗi hai tay đòi ôm...
"Anh...anh Taehyungie a"
"Cái này cho em"
Taehyung mỉm cười ôn nhu đưa chiếc bánh cho Jungkook. Cậu bé không kiêng dè nhanh chóng nhận lấy rồi cắn một cái.
Junghee nhìn thấy con vui vẻ thì sụt sùi khóc. Từ bé bà chưa nhìn thấy cậu cười nhiều như thế bao giờ. Có lẽ tất cả là do cậu thiếu niên kia, cậu ấy như một thiên thần được gửi đến sưởi ấm cho cuộc sống lạnh lẽo này của Jungkook, giúp cậu quên hết những buồn đau, tủi nhục trước đây...
"Bà Junghee ăn đi"
Taehyung nãy giờ cứ thấy bà nhìn chăm chăm Jungkook trên tay mình, đưa cho bà chiếc bánh còn lại.
"Cảm ơn cháu..."
"Em ăn ngon không?"
Hắn nhìn đứa trẻ trên tay đầy sủng nịnh."Ngon a, em chưa được ăn bánh này bao giờ. Ngày mai anh mang cho em cái nữa nhớ?"
Jungkook nhét cả miếng bánh vào miệng đến suýt nghẹn. Cố gắng nuốt ực một cái."Jungkook ngoan, lần sau anh mang cho em bánh ngon hơn nữa cơ!"
"Thế ạ? Em cảm ơn"
Ăn xong phần của mình, Jungkook lại chẹp chẹp miệng nhìn vào chiếc bánh còn nguyên vẹn trên tay Junghee. Bà mỉm cười đưa cho cậu."Đồ ăn tham, chia cho mẹ em với chứ?"
Hắn nhìn cậu mà cười gượng, vừa buồn cười vừa thương, chắc cậu đói lắm đây..............
Sáng nay tỉnh dậy trời đổ tuyết trắng xoá. Taehyung đứng gần cửa số ngắm tuyết rơi. Bỗng một suy nghĩ chợt nảy lên trong lòng hắn: hôm nay trời lạnh như vậy...bà Junghee và Jungkook có ổn không?
Sự lo lắng choán lấy tâm trí, hắn bỏ mặc lời khuyên ngăn của nữ hầu, vội mặc áo khoác chạy ra ga tàu...
"Jeon Jungkook!!!!"
"Bà Junghee!!!"
Hắn chạy khắp ga tàu hét lớn tên hai người. Mưa tuyết đổ nặng, quần áo trên người đã ướt hết, Taehyung càng ngày càng cảm thấy bất an. Sân ga không một bóng người, lạnh lẽo, hiu hắt.
"Mẹ...mẹ ơi! Mẹ ơi... hức!"
"Là tiếng của Jungkook! Không sai được!"- Hắn như bừng tỉnh, chạy theo tiếng khóc lớn đến một góc tường nhỏ. Đập vào mắt hắn là hình ảnh bà Junghee nằm bất động trên nền đất, trên mình vương đầy vết máu loang lổ, hai mắt bà mở to nhìn Jungkook...
BẠN ĐANG ĐỌC
|Taekook| Chất độc
FanfictionEm là thứ chất độc duy nhất khiến tôi chìm đắm trong mê man sung sướng một cách lạ kỳ...