Chương 86.

1.3K 79 3
                                    

Lệ Sa nghe um sùm cũng cùng Thái Anh chạy vào xem sao.

"Ủa có chuyện gì vậy?"- Lệ Sa hỏi

Cậu hai quay qua, gương mặt khẩn trương:

"Ngọc Bảo...hổng biết sao mà em ấy sốt cao quá trời, tao không biết phải làm sao nữa"

"Từ từ anh bình tĩnh...để em xem sao!!"- Lệ Sa đi tới ngồi xuống, cô đưa tay lên tráng của Ngọc Bảo xem sao

"Có khi Ngọc Bảo sốt từ tận đêm qua rồi, nhìn mê man thế kia mà"

Cậu hai nghe thế thì càng như ngồi trên đống lửa hơn.

"Vậy giờ phải làm sao? Trời ơi sao cái thằng Ân này đi lâu dữ vậy đa. Hay...hay để tao xuống bếp pha nước ấm lau người cho em ấy nha?"

Lệ Sa nhìn thái độ khẩn trương của cậu hai thì mới đứng dậy khuyên cậu:

"Anh hai, bình tĩnh. Anh làm gì mà lất xất dữ vậy. Từ từ thôi, lát đốc tờ tới khám liền thôi. Anh đi nấu nước ấm đặn đắp đỡ lên cho Ngọc Bảo đi"

Cậu hai dù vậy vẫn chẳng bình tĩnh được phần nào, cậu lật đật đi khỏi phòng ngay. Thái Anh cũng đi lại xem tình hình Ngọc Bảo.

"Bộ sức khỏe em ấy yếu dữ vậy sao?"

"Thì tôi cũng có nói với em rồi mà. Sức khỏe Ngọc Bảo không được tốt. Nên hay bệnh tới lui vậy đó"

"Hmmm...tội nghiệp quá"

Thằng Ân đúng lúc chạy về. Đốc tờ đi vào khám cho Ngọc Bảo. Cậu hai bưng thau nước ấm vào. 

"Đốc tờ...coi em ấy sao..."

"Anh hai...chuyện gì cũng từ từ, anh đừng rối lên như vậy"- Lệ Sa kêu cậu hai giữ bình tĩnh

Đốc tờ nhanh chóng xem bệnh cho Ngọc Bảo. Được một lát thì nói:

"Cô ấy bị lên cơn sốt nặng nên mê man bất tỉnh. Sức khỏe của cô ấy không được tốt nên mới dễ nhiễm bệnh. Tôi sẽ kê đơn thuốc hạ sốt cho cô ấy. Nhớ cho cô ấy ăn uống đầy đủ"

"Dạ dạ, cám ơn đốc tờ"- Cậu hai gấp gáp nói rồi đi lại ngồi cạnh giường Ngọc Bảo

Cậu lấy khăn nhúng nước ấm rồi đắp lau mặt cho Ngọc Bảo cẩn thận. 

Lệ Sa thì lo tiễn đốc tờ rời đi. 

"Cậu hai...cậu cũng đừng quá lo lắng. Em ấy chắc không sao đâu mà. Ăn rồi uống thuốc vào sẽ tỉnh lại thôi"- Thái Anh cũng khuyên nhủ

"Được, em biết rồi chị cả"

Cậu hai đắp khăn ấm lên tráng Ngọc Bảo. Nhìn Ngọc Bảo như thế, trong lòng cậu thấp thỏm vô cùng. Cậu từ từ đưa tay cầm lấy tay của Ngọc Bảo:

"Em có biết anh lo cho em lắm không?"

Thái Anh đi ra với Lệ Sa.

"Nè...em thấy cậu hai có vẻ thương Ngọc Bảo lắm đa!"- Thái Anh nói

"Em cũng thấy hả? Hừ...anh ấy thật sự thương Ngọc Bảo rồi đa. Tôi cũng chưa bao giờ thấy dáng vẻ nghiêm túc hay lúng túng của anh ấy trước một cô gái như vậy bao giờ. Anh hai cũng trọng tuổi rồi, cũng phải thành gia lập thất thôi. Nhưng khổ nỗi, có vẻ anh ấy không dám nói với Ngọc Bảo"

(BHTT) (Lichaeng) Lòng SonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ