Chương 08

2K 139 31
                                    

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 08:

Không biết là nên thở dài một hơi, hay là thở phào một hơi đây...

***

Tưởng Dung tỉnh táo lại liền, cảm giác như có con thỏ chui vào lòng, nhảy tưng tưng.

Cậu mở to hai mắt, vuốt mớ tóc xoăn của mình, vẫy tay về phía Viên Việt, rồi để lại một câu cho Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn: "Hai đứa cậu về đi nhé, tớ có người đón rồi!"

"Anh Viên!" Tưởng Dung hùng hục chạy tới, kéo ống quần đồng phục, trèo lên chỗ ngồi sau xe motor, cầm lấy mũ bảo hiểm mà Viên Việt đưa cho đội lên cài dây cẩn thận, một loạt động tác hết sức trôi chảy.

Cậu nhìn chiếc mũ bảo hiểm duy nhất nằm trên đầu mình, giẫm lên gác để chân để đứng dậy, bám vào vai Viên Việt, nói: "Anh Viên ơi sao anh không mua thêm cái mũ bảo hiểm nữa?"

Viên Việt cảm nhận thấy lòng bàn tay Tưởng Dung ấm ấm dinh dính, chạm một chút vào làn da ở cổ, giật giật vai không được tự nhiên, nói: "Ngồi xuống."

Tưởng Dung nghe lời ngồi xuống đàng hoàng, đắc ý mỹ mãn ôm lấy eo Viên Việt, cảm thụ thân xe dưới người chấn động, tiếp đó là gió ào tới rót đầy bộ đồng phục học sinh rộng rãi của cậu, mấy giây sau đã bỏ cổng lớn của trường rớt lại sau lưng, chỉ để lại Vu Tiểu Lân và Tạ Tấn mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhau trân trối.

Trong vòng mười mấy phút motor phân khối lớn lao nhanh trên đường, Tưởng Dung luôn nghĩ vẩn vơ: Anh Viên đặc biệt dành thời gian ra để đi đón mình, vui quá. Anh ấy thích mình thì sao nhỉ. Anh muốn đưa mình đi hẹn hò ở đâu ta. Trong nhà có một viên đá hình trái tim mình nhặt được hồi nhỏ bên bờ biển, có thể tặng cho anh. Tối nay nếu được cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến thì tuyệt vời. Hôm nay thời tiết rất đẹp, đêm muộn có thể ngắm sao. Ăn xong bữa tối thì làm gì nhỉ. Thôi toi rồi, đồ lót mình mặc xấu quá hà. Khá là giống kịch bản phim người lớn hôm nọ mình xem á.

Lộn xộn ngổn ngang, dâm uế sắc tình.

Rồi đến lúc xe motor dừng lại trước cổng khu chung cư nhà mình, Tưởng Dung mất 5 giây mới phản ứng lại được.

Cậu phẫn nộ lắm phẫn nộ vừa, có cảm giác tình cảm của mình bị lừa gạt, tức giận leo xuống, gỡ mũ bảo hiểm, hít sâu hai cái, trừng to đôi mắt hoa đào xinh đẹp tinh xảo: "Anh Viên, tuy điện thoại của em không bị mất, nhưng thẻ ra vào chung cư và chìa khóa thì mất hết rồi."

Viên Việt ra khỏi xe, dò xét cậu từ trên xuống dưới.

"Không tin thì anh lục soát người em nè, trên người em ngoài điện thoại không còn gì cả." Tưởng Dung dang hai tay ra chứng minh trong sạch, cảm thấy vô cùng may mắn vì bữa đó đã lẳng chìa khóa xuống sông.

Một chú ngồi trong phòng bảo vệ nhìn hai người nãy giờ, cuối cùng gọi với ra: "Tiểu Dung? Cháu không mang thẻ ra vào hả? Để chú mở cổng cho, cháu chờ chút."

[Edit - Hoàn] Shangri-La ✧ Xuân Nhật Phụ HuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ