Chương 39: Khúc chung nhân tán

3 0 0
                                    

Edit: Vương Triều Loan
Beta: Seokieyunkie

—— Quá rợn người.

Đem linh hồn con người mạnh mẽ giam cầm trong xác chết, lại không để lộ bất kì hơi thở nào.

Xem ra hắn không tìm lầm chỗ.

Đàm Chiêu đang định điều tra cẩn thận một lần, ánh mắt nam thi bỗng nhiên lộ sự hoảng sợ cực độ, gió đêm thổi tới, đưa mùi máu tươi nồng nặc truyền vào, thậm chí còn một tia mùi vị hồ yêu.

"Phóng...... Làm ơn......"

Trong mắt nam thi tràn ngập tuyệt vọng, hiển nhiên đã đoán được bên ngoài đang tiến hành cái gì.

Lấy tài nghệ của Đàm Chiêu, tự nhiên cũng đoán được hồ yêu này có chủ ý gì, bắt Triệu thế tử không thành, lại biến hắn trở thành "Lốp xe dự phòng" trong truyền thuyết, dụ hắn đi xa ngàn dặm.

"Xem ra nàng dẫn bần đạo tới đây, là muốn lấy thân thể này dùng một chút a."

Đàm Chiêu thấp giọng thở dài, thật không khéo, mệnh số thân thể này sớm đã đứt, nếu không phải có Phật châu đại lão của Trương sinh phù hộ, năm đầu tiên hắn đến đây đã không chịu nổi nữa.

Dù vậy, Đàm Chiêu vẫn lấy tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, bên ngoài là vô tận oán khí cùng mùi máu tươi nồng nặc, căn bản không có hơi thở của người sống, đại trận đỏ như máu đã được khỏi động, mà từ đường bên cạnh hắn, chính là mắt trận.

"Làm như vậy, đáng giá sao?"

Đáng tiếc, không có ai trả lời được vấn đề này của Đàm Chiêu.

Đêm khuya, không người nào biết ở nơi hẻo lánh này, Hồ tiên thôn đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất gì, cũng không có người nào biết cái thôn nhỏ này...... Sớm đã không còn tồn tại.

Tính, nếu gặp gỡ, chỉ có thể liều một lần, như vậy hiến tế ra tới đồ vật, cũng không biết là người là quỷ.

Đàm Chiêu giơ thiết kiếm, đem toàn bộ linh lực của mình rót xuống, lấy mắt thường cũng có thấy được toàn thân thiết kiếm tốc độ đỏ sáng lên, ngay sau đó hắn xoay người, hướng về phía từ đường, một kiếm bổ xuống.

"Không ——"

Thanh âm bí mật mang theo lửa giận, Đàm Chiêu lại giống như không nghe thấy, một kiếm đánh xuống, nóc từ đường đã bị linh lực phá thành tro bụi.

Hắn chống kiếm, chờ khi bụi mù tan hết, nam thi vẫn như cũ lông tóc vô thương mà đứng thẳng.

"Không! Không! Không!"

Mắt trận đã bị phá, sinh linh đang bị giam cầm lấy tốc độ sét đánh trốn vào địa phủ, cũng không biết hồng hồ này mang dị bảo gì, sau khi pháp trận bị phá, nửa điểm phản phệ cũng không có!

"Đạo sĩ thối, ta giết ngươi!"

Đàm Chiêu đã không còn nhiều linh lực, đang muốn nhấc kiếm ngăn cản, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam tử nhu hòa mang theo sự áy náy:

"Ngọc Nhi, đủ rồi, hết thảy đều là ta sai."

Đòn nghiêm trọng như trong tưởng tượng không đến, Đàm Chiêu đối với chuyện tùy thời tùy chỗ bị ép ăn cẩu lương của thế giới này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

[ Edit/Hoàn/Quyển 1 ] Chiêu Như Nhật Nguyệt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ