"Tôi liên lạc với ngài, nhưng bắt đầu không liên lạc được, sau này sẽ không cần." Trình Hoan ngữ khí không có một chút hận ý, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, "Không cần áy náy, cũng không cần nghĩ bồi thường cho tôi. Tôi không phải con trai ruột của ngài, và ngài cần một người thừa kế, chọn Tề Vị Minh là chuyện bình thường của con người."
"Tôi đi trước, ngài bảo trọng thân thể."
"Trình Hoan! Ý con là sao?" Cha Trình bị ép đủ sặc, mở miệng lại trách cứ.
Nhưng lúc này đây, Tô Diệp bên cạnh lại rốt cuộc nhịn không được nữa, trực tiếp cướp lời nói với ông.
"Ý anh ấy là sao? Trình ca dẫn chúng tôi vừa trốn khỏi trường cai nghiện ma túy, vất vả lắm mới tìm được một nhà kho nhỏ có thể gọi điện thoại. Lúc ấy tim Tô Thiều bị suy tim cấp tính, Trình ca tổng cộng gọi cho ông hai mươi bảy lần, ông một người cũng không nghe máy!"
"Sau đó khi chúng tôi từ tỉnh thành đến, Trình ca mua một chiếc điện thoại di động đã qua sử dụng. Cứ hai ngày anh ấy lại gọi điện thoại cho buồng điện thoại nhỏ kia, hỏi có ai gọi lại không, suốt hai tuần, ông cũng không nhận."
- Chuyện như vậy ông đều có thể làm được, ông không xứng làm cha!
"Không, ông vẫn tính, đối với con ruột ông ông đích thật là làm cha!"
"Cha không cố ý không nhận, cha cũng không biết, lúc ấy Niếp Hiểu quấn lấy cha cha liền không chú ý."
Tô Diệp cũng không biết Niếp Hiểu là ai, nhưng hắn lại hỏi một vấn đề đặc biệt sắc bén, "Ông có thể không biết, nhưng tôi rất muốn hỏi ông một chút, nếu như là gọi nhầm, ai sẽ một hơi cho ông hai mươi mấy cuộc!"
"Chúng tôi ở lại trong kho hàng nhỏ suốt hơn nửa ngày, mãi cho đến cuối cùng cũng không đợi được ông trả lời, Trình ca không còn biện pháp mới dẫn chúng tôi đi."
"Ông có biết huyện thành nhỏ kia đáng sợ cỡ nào không? Nhà ga xe lửa, nhà ga hành khách, tất cả các giao lộ, có người canh gác, chúng tôi đang ngồi xe chở súc sinh chạy trốn."
"Thực tế cũng thích hợp, ở trong mắt các người, mạng của chúng tôi phỏng chừng cũng không khác gì súc sinh." Tô Diệp nói đến đây đã đỏ mắt.
Tề Vị Minh đã không biết nói cái gì, cha Trình lại càng ngây ngốc.
"Được rồi, nói ít hơn hai câu, mệt mỏi." Trình Hoan hướng về phía Tô Diệp lắc đầu, sau đó mang theo hắn xoay người rời đi. Cha Trình nuôi nguyên thân hai mươi năm, cậu cứu cha Trình một mạng trả nợ dưỡng ân. Từ đó về sau, trời cao đất xa, không nợ nhau.
Tô Diệp nhìn Trình Hoan, hận không thể thay cậu khóc. Nhưng vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống, chỉ ở cuối cùng trước khi ra cửa hỏi cha Trình một câu, "Trình ca chỗ nào không tốt? Sao ông lại làm thế với anh ấy?"
Trình Hoan chỗ nào không tốt? Cha Trình căn bản không trả lời được.
Ông làm sao biết Trình Hoan chỗ nào không tốt? Ông bồi dưỡng Trình Hoan thật tốt, trước mười hai tuổi, ông tay trong tay khai sáng cho Trình Hoan. Trình Hoan thích Trung y, ông tìm được y thư có thể tìm được, mỗi ngày đều đưa Trình Hoan đến nhà cụ ông.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sau Khi Xuyên Thành Làm Tinh Tôi Oán Trời Oán Đất Không Gì Không Làm Được
AléatoireTên truyện: Sau Khi Xuyên Thành Làm Tinh Tôi Oán Trời Oán Đất Không Gì Không Làm Được Hán Việt: Xuyên Thành Tác Tinh Hậu Ngã Đỗi Thiên Đỗi Địa Vô Sở Bất Năng Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu Editor & Beta: BtNguytThng (Trăng) Nguồn: Wikidich. Tình tr...