Chương 7: Chơi đùa

8.9K 163 3
                                    

Hàng cây cổ thụ cao vun vút, những tán lá xanh um tùm được tưới nắng trở nên xanh thẫm. Dưới tán cây rộng, người đàn ông vẻ đẹp vô cùng yêu mị đang thư thái hưởng thụ ánh nắng mặt trời, khiến cho bức tranh thiên nhiên trở nên vô cùng sinh động. 

Bức tường màu trắng được tô điểm bởi những khóm hoa hồng đầy màu sắc, màu đỏ thẫm của hoa, màu xanh non của lá, thi thoảng lại có những con bướm đậu trên cánh hoa tạo nên cảnh sắc lung linh tuyệt trần.

Ngày thường, nếu không bơi lội thì Long Trạch dành phần lớn thời gian vào buổi chiều tắm nắng. Về phía Tiết Đồng, ngoài việc chuẩn bị chu đáo 3 bữa ăn cho hắn, cô còn làm thêm món ăn nhẹ vào buổi chiều. 

Như mọi ngày, sau khi chuẩn bị xong đồ ăn cho Long Trạch, Tiết Đồng đặt đĩa hoa quả trên bàn sát bể bơi rồi đi tới chiếc ghế gần đấy ngả lưng nằm xuống. 

Tiết Đồng nheo mắt lại nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng bông tựa tuyết. 

Hiếm có dịp được thoải mái ngắm nhìn trời xanh mây trắng, Tiết Đồng cảm thấy tâm tình bỗng trở nên phấn chấn, tạm quên đi hiện tại mình đang ở đâu, cuộc sống bất hạnh ra sao, cố gắng xua tan những phiền muộn trong lòng, Tiết Đồng thả lỏng toàn thân, thư thái hưởng thụ cảnh đẹp tự nhiên.

Thời gian Long Trạch ở bể bơi hắn không có yêu cầu gì đặc biệt đối với Tiết Đồng, nhưng cô luôn theo sát, nửa bước cũng không rời, để nếu hắn cần gì cô có thể đáp ứng ngay.

Long Trạch quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, tầm mắt hắn dừng lại về phía Tiết Đồng, cô đang nhắm mắt hai tay đặt trên bụng, im lặng như một bức tranh. 

Chiếc mũi nhỏ xinh, đôi lông mày thanh tú, cô khống giống với những người phụ nữ hắn từng gặp, ngắm nhìn Tiết Đồng hắn cảm thấy cô ấm áp như ánh mặt trời, mềm mại như mây trắng.

Nghĩ lại, Tiết Đồng thường bận rộn với công việc lau dọn, nấu nướng cô ít có thời gian nhàn nhã nghỉ ngơi, Long Trạch không có ý định đánh thức Tiết Đồng, nói sao, hắn cũng không muốn phá đi bức tranh mĩ lệ trước mắt.

Tiết Đồng khẽ mở mắt, tầm mắt hướng về phía cây dừa được trồng ở phía đối diện. Cô chưa từng được uống nước dừa vừa hái trên cây xuống, Tiết Đồng nghiêng đầu hỏi Long Trạch: “ Quả dừa kia có thể uống sao?."

“ Có thể.” Long Trạch dựa lưng vào ghế.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn đứng lên, đi đến gần cây dừa, ngước mắt quan sát độ cao của cây rồi dùng cái đuôi uốn lượn leo trên thân cây đến vị trí quả dừa, cái đuôi của hắn quấn quanh qủa dừa rồi dùng sức giật mạnh một cái, đem quả dừa đưa tới cho Tiết Đồng.

Tiết Đồng nhận lấy quả dừa từ đuôi hắn: “ Anh muốn tôi bổ nó ra sao?”.

“ Đợi một chút, hái thêm trái nữa.”

Chờ hắn hái thêm một quả nữa, Tiết Đồng ôm hai quả dừa vào phòng bếp, lấy dao nhọn khoét trên đỉnh quả dừa, bình thường khi uống nước dừa đều trực tiếp mua chứ chưa bao giờ phải tự bổ như này nên giờ Tiết Đồng luống cuống không biết làm thế nào để bổ dừa thành công.

[Tiểu Thuyết] Thú Nhân Chi Long Trạch | Đông Tẫn HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ